Bồ Hàm bị đánh thức bởi một cái tát của Phỉ Phỉ.
Lúc anh ta mở mắt ra, đồng hồ báo thức vẫn chưa vang lên. Anh ta cầm điện thoại lên nhìn một lát, ngáp dài xoa mặt.
"Sao thế, chưa tới 8 giờ nữa mà... Cô bé kia cũng đâu có nhắn tin gì đâu..."
"! Hả, này này! Chuyện gì vậy — Phỉ Phỉ! Phỉ Phỉ!"
Cái tát của vợ giáng xuống liên tục, Bồ Hàm không né kịp, cứ thế bôm bốp vài cái, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Anh ta nhìn bàn tay phải đang quơ quào mất bình tĩnh của mình, hơi nhíu mày: "Em lại dự báo được gì à? Hay là... Có liên quan tới cô bé kia?"
Phỉ Phỉ cong một ngón tay xuống, các khớp ngón tay liên tục ép xuống như đang gật đầu.
Bồ Hàm: "..."
"Được rồi, được rồi, đã biết." Lúc này anh ta vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Phỉ Phỉ, Bồ Hàm đành phải cầm điện thoại lên, tìm số điện thoại của Từ Đồ Nhiên, dùng nó làm trung gian, thả lỏng ánh mắt để đọc tình hình hiện tại của Từ Đồ Nhiên từ xa.
Nhưng chỉ vài phút sau, sắc mặt của anh ta trở nên nghiêm túc hẳn.
"... Không ổn rồi, chuyện này hơi nghiêm trọng." Anh ta lẩm bẩm, nhanh chóng bật dậy khỏi giường, đứng dậy mở máy tính ra, "Anh sẽ báo cáo ngay cho nội bộ viện. Nhưng e là giờ trong viện không điều được cấp cao..."
Chưa kịp nói hết đã thấy tay phải nhào tới, ấn vào màn hình máy tính.
"... Phỉ Phỉ?" Bồ Hàm phát hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-lieu-luon-nhieu-hon-mau-nao/2871225/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.