Tình hình trước mắt có hơi quen thuộc với Dương Bất Khí. Anh còn nhớ hôm mình xác nhận bản thân đã trở thành quái vật, tối anh lén tới tìm Từ Đồ Nhiên, dường như cô cũng bị chìm trong nỗi đau khổ này.
Khác ở chỗ là khi đó anh chỉ có thể đứng xa xa phía ngoài giường để vẽ phù văn phòng ngự trên tường; mà lúc này đây, anh đang đứng bên giường của Từ Đồ Nhiên.
Dương Bất Khí vô thức nhíu mày, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ để nhìn xung quanh một vòng rồi nhanh chóng cầm lấy cây bút dạ quang trên tủ đầu giường lên, ngồi xuống mép giường, nâng cánh tay phải của Từ Đồ Nhiên lên, cẩn thận vẽ lại phù văn trên cánh tay cô lần nữa.
Phù văn liên tục lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Đôi mày nhíu chặt của Từ Đồ Nhiên cũng từ từ thả lỏng. Dương Bất Khí quan sát biểu hiện của cô, xác nhận không có việc gì mới thở phào, thả tay cô ra, quay đầu nhẹ nhàng cất bút dạ quang đi.
Anh vốn tính quay lại ngủ, nhưng thấy cánh tay lộ ra ngoài của Từ Đồ Nhiên lại hơi chần chừ nên đỏ tai quay lại, rón rén chạm vào tay phải của cô để xem có thể nhét vào chăn không.
Ai ngờ lúc tay trái của anh tới gần, cánh tay Từ Đồ Nhiên chợt vung lên, 5 ngón tay duỗi ra rồi nhéo lấy cổ tay anh nhanh như chớp.
... Đúng thế, lại còn lảm nhảm nữa.
Dương Bất Khí không biết tại sao Từ Đồ Nhiên lại dùng tư thế này nữa. Tình tiết bị người yêu túm lấy tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-lieu-luon-nhieu-hon-mau-nao/2871516/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.