Bịch… Nedast Rappu bị ném mạnh nằm dài trên nền đất sa mạc. Khắp người ông ngoại trừ ê ẩm cũng chỉ là nóng rát do bị cát nóng bám vào. Đập vào mắt ông rãi rác xung quanh đều là những xác chết nằm vất vưởng trên vũng máu thắm sâu vào lòng cát. Ông nhíu mày, cố nhìn rõ một lượt khắp các xác chết, không có xác chết của năm mươi người Long gia, tất cả xác chết đều là người của ông. Lại đưa mắt nhìn đám người đang đứng gần đó, mọi người xung quanh hầu như đều dừng hoạt động chỉ để nhìn vào ông, bất ngờ có, tò mò có, thích thú có, xem thường có. Nhưng hầu như chỉ có thích thú và xem thường là chiếm đa số. Vì ở nơi này, hầu như mọi công nhân lao động chẳng mấy ai ưa thích gì một kẻ độc ác chuyên bốc lột trên sức lao động của người khác như ông ta.
Nedast Rappu cảm thấy xấu hổ, ông nhìn thấy đám thuộc hạ của ông đang đứng gần đó, chưa kịp đứng lên ông đã lớn giọng ra lệnh: “Các người còn đứng ngay ra đó, không mau vào trong giết hết đám người Long gia cho tôi.”
Đáp trả lời ra lệnh của Nedast Rappu cũng chỉ là bầu không khí im lặng vốn có. Công nhân lao động im lặng không nói gì nhưng ngay cả đám thuộc hạ của ông ta cũng không ai lên tiếng hay có hành động nào theo ý muốn của ông ta.
Nedast Rappu trong lòng thấp thỏm, ông ta đứng lên, nhìn đám thuộc hạ: “Các người đều bị điếc sao, không nghe lệnh tôi, các người muốn tạo phản?”
Lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-tinh/1103585/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.