Thật ra giọng điệu của Cảnh Tư Tồn vô cùng bình tĩnh, chỉ là trần thuật, không đọc ra được bất kỳ xu hướng cảm xúc nào.
Nhưng Kha Nghê vẫn khó tránh khỏi định kiến mà giải thích theo ý mình:
Đây là có ý gì?
Là tuyển thủ chắc thắng hạ mình ban ơn, ra vẻ rộng lượng công nhận “cá con” ư?
Trên vách kim loại phản chiếu hàng lông mày của Kha Nghê ngày càng chau chặt. Chưa kịp để cô phản bác, Tống Dực đã hỏi: “Cậu làm sao biết?”
Cảnh Tư Tồn hơi ngửa đầu ra sau, xoa bóp vùng da nơi yết hầu, để giảm bớt cảm giác khó chịu trong cổ họng.
Anh nói: “Cậu ấy làm xong hạng mục cũng không tệ.”
Tống Dực vẫn thấy khó hiểu: “Cậu làm sao biết?”
Cổ của Cảnh Tư Tồn bị chính anh bóp đến đỏ bừng một mảng, anh khẽ hắng giọng, lại mở miệng, nói lúc thi vòng sơ tuyển Kha Nghê ngồi ngay bên bàn điều khiển cạnh anh.
“Cậu với cậu ấy ngồi sát nhau à?”
“Ừ.”
Tống Dực lập tức quay ngoắt đầu, hướng về phía Kha Nghê xác nhận: “Thật sự hai người ngồi sát nhau à?”
Kha Nghê đang còn ngẩn ngơ vì câu “làm xong hạng mục cũng không tệ” cùng với động tác kia của Cảnh Tư Tồn, như bừng tỉnh mà chớp mắt, gật đầu.
“Má ơi!”
Tống Dực bỗng dưng nổ tung, buông Đới Phàm Trạch ra, quay sang khoác vai bá cổ Cảnh Tư Tồn: “Cảnh Tư Tồn, cậu làm sao thế, chẳng phải cậu bảo không thấy Kha Nghê cơ mà?”
Sau đó là một tràng chất vấn líu lo không dứt.
Cho đến khi thang máy “ting” một tiếng đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920109/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.