Cảnh Tư Tồn chỉ khẽ ôm Kha Nghê một cái, mười mấy giây hoặc hai mươi giây liền buông ra.
Anh lịch sự lùi lại: “Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi.”
Kha Nghê có thể nghe rõ tiếng tim đập của chính mình, cũng có thể nhìn thấy dấu vết cô để lại trên người Cảnh Tư Tồn ——
Mái tóc chưa lau khô, chỗ ngọn tóc còn vương nước đã thấm ra thành hai vệt loang nhỏ trên chiếc áo phông màu xám đậm của anh.
Như hai con rắn nhỏ quấn quýt dây dưa, thân mật tựa kề vào nhau.
Kha Nghê hơi ngây người nhìn chằm chằm Cảnh Tư Tồn.
Anh liền mỉm cười, thong thả nhét hai tay vào túi quần, trêu cô: “Muốn tôi ở lại ăn cùng cậu à?”
Bị trêu một cái, Kha Nghê luống cuống đến mức cuống họng căng chặt, nhưng miệng vẫn không chịu thua: “Sao cậu không nói là cậu đút tôi ăn đi.”
Cảnh Tư Tồn bật cười khẽ: “Cũng được.”
Kha Nghê: “……”
Cô “rầm” một tiếng đóng sầm cửa phòng lại.
Rồi lại nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, cốc —— cốc —— cốc ——, chậm rãi đến mức giống như họ hàng nhà con lười của Đới Phàm Trạch đến thăm.
Nghe mà ngứa ngáy ruột gan.
Kha Nghê miễn cưỡng hé cửa chỉ đủ ló đầu ra: “Cậu lại muốn làm gì nữa?”
Cảnh Tư Tồn cúi người kéo gần khoảng cách với Kha Nghê, tay kia chống lên mép cửa.
Anh cụp mí mắt mỏng xuống, khóe môi hơi nhếch: “Không làm gì cả, chỉ muốn nói với cậu một tiếng là tôi chuẩn bị xuống lầu về phòng rồi.”
Kha Nghê nghiến răng: “Thế thì cậu đi đi chứ!”
Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xanh-neon-thu-vi/2920140/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.