Editor: Nhan
"Được rồi, Hàn ca ca.
Việc ta nên làm đã xong rồi, điều muốn nói cũng đã nói xong.
Huyệt đạo của huynh còn nửa nén hương nữa sẽ tự động giải trừ."
Khúc Yên vịn tay lên cột giường, dùng sức đứng dậy, quay đầu ngưng mắt thật sâu nhìn hắn, "Ta muốn nói với huynh chuyện cuối cùng."
Cô mỉm cười, "Đêm đó trên núi Thanh Bách, chúng ta không xảy ra quan hệ thân mật giữa nam nữ kia đâu.
Huynh chỉ vì tẩu hỏa nhập ma mà thần chí mơ hồ, cắn ta chảy máu.
Chỉ thế thôi.
Huynh không cần cảm thấy hổ thẹn, cũng không cần chịu trách nhiệm gì đâu."
Mục Hàn chấn động, mắt đen thoáng qua vẻ bối rối mà chính hắn cũng không hay biết.
Nếu đêm đó chưa từng xảy ra chuyện gì......
Tại sao cô muốn thẳng thắn nói ra?
Cô không muốn có rắc rối gì với hắn sao?
"Thật xin lỗi, đều là ta lừa huynh.
Hàn ca ca, từ nay về sau mong huynh tự bảo trọng." Khúc Yên xoay người, lảo đảo chậm rãi ra ngoài.
Gió đêm thổi ống tay áo cô lên làm lộ dáng người nhỏ yếu, dường như đụng một cái liền nát tan.
Mục Hàn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, cố dùng hết toàn lực lại chẳng hét nổi một câu "Đừng đi".
Sau nửa nén hương mới giải trừ huyệt đạo, hắn phốc một tiếng phun ra một ngụm máu đen...
Hắn mặc kệ áo còn chưa kịp sửa sang, không đoái hoài tới bất kì điều gì, tung người bay ra ngoài cửa sổ.
Hắn phải đi tìm cô!
Hắn muốn nhìn thấy cô bình yên vô sự!
......
Sau hơn nửa đêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/2491373/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.