Edt: Nhan
Khúc Yên khinh miệt giật giật khóe môi.
Thủ đoạn vụng về như thế mà còn muốn cô mắc mưu sao.
Kể cả hiện tại cô không một lòng mong được "chết", hay là tình cảm giữa cô và Tư Triệt vẫn rất tốt thì cô cũng không dính chiêu ly gián này.
Tư Triệt là người như thế nào, bội bạc hay không, cô hiểu rõ hơn bất kì ai.
"Khúc Yên, cô không nên trở về."
Nguyễn Đường vẫn tiếp tục nói, "Khi đó cô chạy đi, không trông thấy bảy năm nay A Triệt sống như thế nào. Sau khi anh ấy bị tổn thương liền nhốt mình trong phòng, nửa tháng trời không ra ngoài. Trong phòng tối đen như mực, anh ấy chặn cả cửa sổ, dùng dị năng phong tỏa, tôi gọi thế nào cũng không đáp. Cô không biết khi đó tôi sợ anh ấy nghĩ quẩn đến mức nào đâu, anh ấy không thể chết nhưng lại có thể tự hại mình!"
Khúc Yên nghe xong càng nhíu chặt mày hơn.
Nguyễn Đường này sao lại phiền như thế!
"A Triệt là người mềm lòng, cô vừa về, dùng chút thủ đoạn, anh ấy liền tha thứ cho cô. Nếu như anh ấy lại bị cô phản bội thêm một lần nữa thì anh ấy sẽ sống không bằng chết!" Giọng Nguyễn Đường đột nhiên trở nên bén nhọn, "Khúc Yên, cô phải chịu trách nhiệm vì những chuyện cô đã làm! Cô không thể cứ như không có chuyện gì, không cần trả giá vì bất kỳ cái gì như thế này!"
Khúc Yên bỗng nhiên cảnh giác, nhẹ nhàng tới bên tủ lục tìm súng mà Tư Triệt để lại.
Rốt cuộc Nguyễn Đường muốn làm gì?
Thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-benh-kieu-nam-chu-han-lai-ghen-ti/79004/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.