Điều khiến Bạch Lạp Sa muốn hủy diệt thế giới nhất là...Kỷ Bách Ngôn.
Cô không thể tưởng tượng nổi...
Hồi tưởng về người đàn ông dáng vẻ dịu dàng, yêu thương vợ con từng li từng tí kia...
Kể cả khi cô nhíu mày thôi, anh cũng lo sợ được mất...
Mỗi khi cô ăn vạ, anh đều kiên nhẫn dỗ dành cô...
Một người đàn ông với tiêu chí có một không hai, "đội vợ lên đầu, trường sinh bất lão" như vậy...
Đến cuối cùng lại quẳng cho cô hai chữ "phản bội" sao?
Trong tiểu thuyết "Nụ cười mang tên em" hình như cũng đồng dạng này...
Kỷ Bách Ngôn rất sủng ái cô, chỉ hận cứ thế không thể đưa bay lên trời vì cô hái sao...
Nhưng rồi giả nữ chủ Mộng Điệp xuất hiện, câu cái hồn của ảnh đi mất...
Cái gì luân thường...
Cái gì đạo lý...
Cái gì vợ con...
Vứt hết, vứt hết!
Tình yêu trái ngang mới là chân lý!
Chân lý mẹ nó ấy mà chân lý!
Hảo chân lý!
Kịch bản còn không quên đính kèm thêm, cái kết cuối cùng của nguyên nữ chủ Bạch Lạp Sa.
Cô ấy là nữ chủ của cuổn sách, nay bị nam chủ vứt bỏ, hoàn toàn tuyệt vọng với tình yêu.
Tuyệt vọng dần dần lại sinh ra oán hận...
Oán hận cái đôi cẩu nam nữ kia!
Quang hoàn nhân vật chính bị cướp mất, chồng yêu cũng bay nhảy theo tình nhân mới.
"Bạch Lạp Sa" tính kế, muốn giết chết Kỷ Bách Ngôn, rồi tự tử theo anh...
Không ngờ kế này bị Mộng Điệp nhìn ra, Kỷ Bách Ngôn trực tiếp cho rằng "cô" là người điên, tống vô bệnh viện tâm thần.
Còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-chin-kiep-phieu-lac-chon-tran-gian/2048104/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.