Lần này mẹ Lâm không nhịn nổi, bà ta cau mày nói, "Nhà không phải con đứng tên sao, tại sao lại phải trả cho cậu ta? Thì ra hai người kết hôn một lần, cuối cùng con cái gì cũng không có, uổng công còn làm hai hôn lễ?"
"Cố Thời Diễn không đòi lại tiền chữa bệnh cho ba tôi và tiền trước kia giải quyết những việc tốt do Lâm Thạch Nham gây ra, cũng coi như là hết tình hết nghĩa rồi." Tô Hòa lạnh lùng nói, "Nhà nhất định phải trả lại cho anh ta."
Tiền trước kia Lâm gia thiếu Cố Thời Diễn, Tô Hòa một phân cũng sẽ không trả cho hắn, dù sao Lâm Thiển cũng phải chịu không ít tội.
Nhưng bất động sản hiện hữu, nếu là do Cố Thời Diễn bỏ tiền ra, vậy cô cũng không nên tùy tiện thu dùng, rất vô lý.
Mặc dù phong phạm tổng tài của Cố Thời Diễn quá nặng, nhưng vẫn tốt hơn so với Lâm gia như những con quỷ hút máu.
Nếu như Cố Thời Diễn không cho Lâm gia tiền nữa, nhà kia nhất định sẽ bị Lâm Thạch Nham bán đi.
Nghe lời này của Tô Hòa, cha Lâm vội vàng ho khan, "Giữa các con không còn đường quay lại sao?"
"Làm sao quay lại?" Tô Hòa cười nhạt.
"Lâm Thạch Nham gây ra biết bao nhiêu chuyện như vậy, mỗi lần nó gây chuyện, Cố Thời Diễn đều cãi nhau với tôi, lần này nó còn biến chiếc xe Cố Thời Diễn mới mua thành một đống sắt vụn, tôi làm sao còn mặt mũi kêu anh ta đi cứu Lâm Thạch Nham?"
Nếu như bình thường Tô Hòa nói như vậy, mẹ Lâm nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-cong-luoc-ki-chu-nha-ta-rat-nguy-hiem/260458/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.