Trên xe, Hạ Tử Luân muốn vui vẻ nói chuyện nhưng không có tiếng trả lời, quay lại đã thấy Hạ Y dựa vào ghế ngủ thiếp đi từ lúc nào. Anh khẽ thở dài, rốt cuộc nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy đầu Hạ Y để cô tựa vào vai mình. Nhìn bộ dáng lúc ngủ như mèo nhỏ đáng yêu của tiểu thanh mai, không tự chủ cười khẽ.
Đến nơi, Hạ Tử Luân lay nhẹ Hạ Y giúp cô tỉnh. Hạ Y dụi dụi mắt, ánh mắt mơ màng đáng yêu, khiến Hạ Tử Luân hận không thể xoa xoa đầu cô một chút. Vẫn là nhịn xuống, bước ra mở cửa đi đến cốp xe cùng tài xế khuân hành lý vào nhà.
"Cảm ơn nha, anh yêu~~" Hạ Y cười giảo hoạt, không chờ Hạ Tử Luân phản ứng, tót chạy vào nhà.
Hạ Tử Luân bên ngoài có chút dở khóc dở cười, cư nhiên cũng muốn trêu chọc cô một phen.
Vào tới nhà, Hạ Y đã thấy cha mẹ Hạ ngồi chực sẵn ở ghế sô pha, nhìn thấy cô liền cười hiền hậu, mẹ Hạ ngọt ngào vẫy vẫy tay ý muốn Hạ Y lại gần: "Y Y về rồi, mau lại đây."
Như đợi có thế, Hạ Y sáng con mắt chạy nhanh tới sofa ngồi cạnh cha mẹ Hạ ngọt ngào lên tiếng " Baba, mama, con rất nhớ hai người."
"Mama cũng nhớ Y Y." Mẹ Hạ ôm Hạ Y, "Nói mama nghe, ở nước ngoài học có tốt không?"
" Đương nhiên là tốt." Hạ Y ướn ngực tự tin, "Con chưa bao giờ phụ lòng tin tưởng của baba mama mà!"
"Ừ Ừ. Y Y chúng ta là giỏi nhất." Mẹ Hạ cười tươi xoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-cong-luoc-nam-thu-van-nam-mau-yeu-ta/1811857/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.