An Tử Dục nhìn khóe miệng cô bị tổn thương, đầu tóc rối bời, đầy người chật vật, nước mắt cũng không dừng được nữa, lạch cạch rớt xuống, "Lạc Lạc."
Trầm Mộc Bạch lập tức liền hoảng, vội vàng nhìn trên dưới xem xét nói, "Sao vậy? Bị thương ở chỗ nào?"
An Tử Dục lắc đầu, trong mắt ngậm lấy nước mắt nói, "Tớ không sao." Hắn vươn tay đụng đụng khóe miệng Trầm Mộc Bạch, "Nơi này chảy máu, đau không?"
Trầm Mộc Bạch liếm liếm vết thương nói, "Không đau, bọn họ không làm tớ bị thương."
Cô nhìn An Tử Dục nước mắt càng rơi càng nhiều, vội vàng nói, "Tử Dục, tớ thực sự không có việc gì."
An Tử Dục cố gắng đem nước mắt nén trở về, nhưng nhìn bộ dáng thiếu nữ chật vật còn muốn an ủi hắn, nước mắt ngăn không được rơi xuống, khóc không thành tiếng.
Hắn một bên lau nước mắt, vừa nhìn khuôn mặt thiếu nữ sốt ruột.
Khổ sở trong lòng vô cùng.
Hắn lần thứ nhất cảm thấy mình rất vô dụng, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ cũng là Lạc Lạc tới bảo vệ hắn.
Lạc Lạc của hắn bị người khi dễ, hắn lại không giúp được gì, còn cần Lạc Lạc đem hắn bảo hộ ở sau lưng.
Thật xin lỗi.. Thật xin lỗi
Trong lòng có đồ vật gì phá đất mà lên.
Một khối nước mắt lạch cạch rơi trên mặt đất, choáng mở một đường dấu vết mờ mờ.
Muốn nhanh lớn lên..
Muốn bảo hộ Lạc Lạc..
Cũng may chỉnh sửa một chút bề ngoài, lại thêm một chút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-cuu-vot-boss-nam-chu-hac-hoa/2055401/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.