Edit: Cá Muối
__________
Nghe thấy Đường Oản trực tiếp hô tên huý của mình, Phượng Tê Đồng chỉ cười mà không giận, nâng cằm nàng lạnh mặt nói: “Quả nhiên là đứa nhỏ lớn gan, cũng dám gọi thẳng tên huý của cô.”
(*) Tên húy hay tục danh, tên thật là một trong những tên gọi của con người trong nền văn hóa Á Đông, được cha mẹ đặt cho từ khi còn nhỏ. Trong các nền văn hóa Á Đông thời phong kiến, có tư tưởng cho rằng tên húy có liên hệ với linh hồn, vì vậy dùng tên húy cần có yêu cầu nhất định cùng cấm kỵ.
Đường Oản cả kinh, lúc này mới nhớ tới bây giờ là cổ đại.
Nhưng nghĩ đến trạng thái của mình hiện tại, nàng vẫn nhanh chóng vươn tay đẩy hắn, phồng miệng nói: “Sao ta lại không dám, ngươi đều…… Ngươi đều đã như vậy với ta, còn không cho ta rống ngươi hai câu?”
“Nàng đừng quên, tối hôm qua là chính nàng chủ động, là nàng quấn lấy cô không cho đi.” Phượng Tê Đồng nghe xong lập tức nói.
“Ngươi đây là muốn cắn ngược lại sao! Ta quấn lấy ngươi, một đại nam nhân như ngươi không ném ta ra?” Đường Oản cả giận nói.
Xem ra người này ngoại trừ máu lạnh tàn bạo, còn mặt dày vô lại!
“Mỹ nhân như vậy, nếu như cô ném ra, chẳng phải sẽ thật có lỗi với chính mình sao?” Phượng Tê Đồng tỏ vẻ đương nhiên.
“Được, cho dù như thế, vậy bây giờ ta thanh tỉnh, có thể phiền ngươi buông ta ra hay không?” Đường Oản nghiến răng.
Phượng Tê Đồng nghe xong hừ lạnh một tiếng, “Muốn chạy? Hầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-duong-thanh-vai-ac-lao-cong-cau-buong-tha/559051/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.