Khi Nhạc Ly mở mắt ra, nhìn xung quanh đều màu trắng, có chút mơ hồ không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì.
- A di tỉnh rồi.
Tiếng của Nhạc Duệ làm nàng hoàn hồn.
Nhìn hắn khóc sưng hết đôi mắt, lòng toan đau.
Nhẹ nhàng ôm Nhạc Duệ vào lòng.
- A di không sao? Tiểu Duệ đừng khóc.
A di cũng sẽ khóc theo đó.
Nhạc Ly thấy khuyên không được Nhạc Duệ, bèn chơi trá.
Giả vờ khóc.
Nhạc Duệ nghe thấy thế liền ngay lập tức ngừng khóc lại.
Nhưng bởi vì khóc lâu có chút nấc cụt.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hai mắt hồng lên kết hợp với nấc cụt nhìn vừa buồn cười lại đáng thương.
- A di tỉnh rồi, đói bụng đi.
Tiểu Duệ lấy cháo cho a di.
Nhạc Duệ nói xong cũng không cần chờ nàng trả lời, thân hình nhỏ bé liền lấy chiếc cặp lồng gần đó xách đi đến nhà ăn bệnh viện.
- Muội tử, ngươi cũng thật có phúc, có hài tử vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện như thế.
Giường bên cạnh bác gái nhìn sự hỗ động của hai người từ nãy giờ lên tiếng cảm thán.
- Không như hài tử nhà ta, là giám đốc công ty bận tối mặt tối mũi.
Quanh năm suốt tháng ngay cả ngày lễ tết cũng hiếm khi trở về, cũng chỉ gửi tiền về.
Tuy lời nói của bác gái đó lên án con trai mình không thường xuyên về thăm họ.
Nhưng giọng nói không giấu nổi tự hào khi có người con trai tài giỏi.
- Đại thẩm, ta cũng chỉ mong sau này Tiểu Duệ có thể như con trai thẩm, tài giỏi thôi.
Nhạc Ly
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-hoan-thanh-nhan-sinh/1623173/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.