Vãn Chiêu bực bội dùng thần lực tấn công cổng Ám quật.
" đừng đánh, anh có đánh nữa nó cũng không mở ra đâu." Tri Dao khoanh tay đứng nhìn, nhàn nhạt nói.
Vãn Chiêu liếc Tri Dao, lạnh nhạt đáp lời:" Liên quan gì tới cô."
Có lẽ do tâm trạng lúc này của anh ta nên ngữ khí cũng không phải rất tốt.
Tri Dao dĩ nhiên là không vui, nam nhân nhà mình vừa mới mất trí nhớ liền vì vợ thằng khác mà giở giọng với bản thân, ai không tức?!
" được, không liên quan đến tối phải không? Tiếp tục đánh đi, tôi mặc xác anh." Tri Dao không hề lưu luyến xoay người rời đi.
Đánh đi a! Cho anh đánh tới chết!! Đánh đến chết nó cũng sẽ không cho anh vào!!!
Mẹ nó! Tức chết cô!!!
Mà ở bên kia Ám quật đại môn, Vạn Kì nằm trong lòng Dịch Hồi lại được quan khán một viễn cảnh đẹp mê hồn khác.
Trời đêm, ánh sao điểm điểm, mặt trăng lẳng lặng trẻo trên bầu trời, xung quanh, những chiếc đèn Khổng Minh đủ mọi màu sắc kiểu dáng tựa như những mặt trời nhỏ, tỏa ra ánh sáng soi rõ màn đêm đen. Từng chiếc đèn theo chiều gió chậm rãi bay cao, dường như đang chỉ lối cho những vong linh lạc đường trở về với cố hương.
" đẹp không?" Dịch Hồi ôm Vạn Kì sát vào ngực của hắn, ôn nhu hỏi.
Vạn Kì thuận thế nép vào lòng hắn, ôn thanh hỏi lại:" anh làm?"
" ừ, đẹp không?"
" đẹp lắm."
Hai người cứ lẳng lặng ôm nhau cho đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-mat-the-chi-ta-la-doa-ki-hoa/1863177/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.