Hai người đều đã đổi tư thế, bọn họ cùng nhau ngồi trên mặt đất, dựa thân lên gốc cây cổ thụ và nói chuyện với nhau. Nước mắt dính bên sườn mặt của Yến Đà Lôi đã được chàng dùng ống tay áo chùi sạch. Bản mặt mới đây còn kích động khóc lóc nay đã khôi phục lại vẻ cao ngạo lãnh đạm. Chỉ là mỗi khi nghiêng đầu nhìn thiếu nữ ngồi cạnh, vòng tay của chàng sẽ không kìm được mà siết mạnh thêm nữa. Siết thật mạnh mà hận không thể hoà nàng làm một với linh hồn mình.
"Âm Âm..." Nâng ái nhân lên ngồi vào lòng mình. Yến Đà Lôi thâm tình gọi tên nàng.
"Dạ..." Với tình hình dở hơi này, Thánh Âm thật không biết nên nói gì cho cam. Cô cũng không phản kháng hành động thân mật của Bố Đường nhà mình. Ngược lại, con cá còn rất ngoan ngoãn dựa người vào lồng ngực anh. Tùy tiện lấy một lọn tóc đen dài của Kình Viễn cuộn lên ngón tay đùa nghịch, cô lầm bầm hỏi nhỏ: "Sao lại để tóc dài thế này?"
"Âm Âm không thích ư?"
"Không có." Dù không hiểu vì sao giọng điệu Kình Viễn trở nên lo sợ đến vậy, song Thánh Âm vẫn tươi cười bảo anh: "Daddy để kiểu đầu nào em cũng thích hết. Vì anh đẹp trai quá mà."
Khoé môi cong cong nhè nhẹ, đôi mắt thoáng đầy ý cười ngọt ngào. Nốt ruồi son nằm ở đuôi mắt cô càng thêm tô vẽ cho nhan sắc này xinh đẹp hút hồn. Dáng vẻ này, nụ cười này...Yến Đà Lôi thật không ngờ, có một ngày Thánh Âm lại để dành cho chàng.
Vẫn là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-nhat-ky-luan-hoi-cua-hai-yeu/1058959/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.