Editor: Lãnh Sam.
Ý tứ Phong Lâm biểu đạt thật rõ ràng.
Ngôn Linh cũng không hề nói thêm cái gì.
Kỳ thật, bắt đầu từ lúc Phong Lâm thân cận, cả người cô liền có chút ngốc.
Rõ ràng hai người họ biết nhau chưa bao lâu.
Nhưng cái loại cảm giác quen thuộc này, lại dị thường mãnh liệt ùa vào trái tim cô.
Giống như bản thân đã sớm gặp gỡ Phong Lâm rồi.
Có khi, cô cũng muốn hỏi Phong Lâm có phải bọn họ đã sớm quen nhau từ trước hay không, nhưng, lại lo lắng hỏi ra vấn đề không nên hỏi.
Hơn nữa mỗi lần cô vừa xuất hiện loại ý tưởng này, hệ thống liền sẽ cọ cọ cọ chạy ra.
Xả cho cô một ít việc lung tung rối loạn.
Số lần ngày một nhiều, cô cũng lười nghĩ nữa.
Dù sao, cái mà cô có thể xác định chính là, Phong Lâm tới gần cô, thân cận cô, cô sẽ không bài xích.
Hắn cho cô cảm giác, cùng cảm giác người khác tạo ra , là không giống nhau.
Hắn là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế.
Từ sau khi hai người rời khỏi văn phòng, đi chưa được mấy bước, liền mỗi người tự trở về lớp của mình.
Ngôn Linh mới vừa quay lại lớp học, liền nghênh đoán Lục Mao an ủi.
" Lão đại, có ai mắng cậu hay không? Có bị ghi tội không? Cậu có hay không......"
" Câm miệng!" Ngôn Linh lạnh giọng quát lớn.
Thật ồn ào!
Tầm mắt cô thanh lãnh, đảo qua tiểu muội muội cách đó không xa.
Mới bị răn dạy qua Lục Mao, mất mát chợt lóe qua, rồi nhanh chóng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-nu-vuong-nam-than-cau-hac-hoa/2176813/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.