W thị thất thủ, những tên quan chức cấp cao khi gặp chuyện thất kinh luôn tự nhận là cả đời có thể an toàn vượt qua, giờ phút này lại giống như mấy con chuột chạy tán loạn trên đường, không còn hình tượng đáng nói
Trần Gia Thắng tựa hồ không thể nào ngờ rằng cuộc sống của quý thiếu gia hắn cứ như vậy mà kết thúc. Những tên vệ sĩ ở thời khắc mấu chốt còn không thể tự lo cho mình, làm sao họ có thời gian để lo cho hắn?
Bị tang thi đuổi theo đến tầng hầm, xoay người vội vàng đóng kín cửa, Trần Gia Thắng nghĩ mà sợ thở hổn hển, trong mắt toàn là sợ hãi.
"A, không nghĩ tới Trần đại thiếu anh cũng có ngày hôm nay." Từ trong góc tối truyền ra một tiếng cười nhạo khàn khàn khó nghe.
Trần Gia Thắng vẻ mặt tàn nhẫn, vài bước đi qua túm người trong góc tối tới, thấy ả khuôn mặt xấu xí thì lại ghét bỏ ném ả một bên.
"Hừ, thật là ghê tởm."
Nữ nhân bị ném trên mặt đất đột nhiên trừng lớn mắt, con ngươi lập loè điên cuồng và sự căm hận.
"Nếu không phải mày! Làm sao tao có thể biến thành bộ dạng như thế này?!" Nữ nhân hai ba bước xông lên, nắm chặt lấy cánh tay của Trần Gia Thắng: "Mày thật là lòng lang dạ sói! Tao rủa mày không thể chết tử tế được!"
"Tô Xán Xán! Cô tưởng bản thân cô cũng rất lương thiện sao?" Trần Gia Thắng đẩy ả ra, nhìn cô ả bất lực ngã xuống mặt đất, cười nhạo nói: "Cô cho rằng cô là cái quái gì? Hơn nữa, cô không phải chỉ muốn ở trong căn biệt thự này sao, hiện tại không phải cô vẫn còn ở chỗ này à."
"Ý của tao không phải như vậy!" Tô Xán Xán cuồng loạn kêu to, cương thi ngoài cửa càng xung đột dữ dội hơn, cửa bị chặn bởi đống bàn ghế khẽ di chuyển.
"Mày câm miệng lại!" Trần Gia Thắng hung hăng đá cô ả một cái.
Tô Xán Xán bị đá đến mức hét lên, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bẩn thỉu, rơi xuống nền đá đầy tro bụi vì không có người quét dọn.
Bán đứng Khang Duệ, ả cho rằng mình sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng không nghĩ tới, con ác ma Trần Gia Thắng lại nhốt cô ả trong tầng hầm, không cho ả ra ngoài, bất cứ ai cũng có thể lại đây lăng nhục và tra tấn ả. Ăn chính là cơm thừa, ngủ trên sàn đá cẩm thạch, không thể tắm rửa càng không thể trang điểm, chỉ có thể giống như nô lệ tùy ý bị bọn họ thay nhau sỉ nhục.
Đã bao lâu rồi không nhìn thấy ánh mặt trời?
Chuyện tới hiện giờ, rốt cuộc đã làm sai bước nào? Chẳng lẽ ả không nên sống sót sao?
Trong lòng Tô Xán Xán bi phẫn, càng thêm ủy khuất, ả cảm thấy bản thân mình không sai, một chút cũng chưa hề sai...... Nếu không phải Trần Gia Thắng mê hoặc đôi mắt của ả, làm sao cô ả có thể rời tiểu đội mà đi? Tương tự, ả cũng hận người sống sót trong tiểu đội, cũng coi như có chút giao tình, vì cái gì không thể tiếp tục thu nhận ả?
Những người không làm mà đòi có ăn, thì sẽ không có kết cục tốt.
Một cánh cửa sắt nho nhỏ có thể tồn tại bao lâu? Khi cửa Địa Ngục bị mở ra, ác ma bên trong xông đến đòi mạng, ai chạy cũng không thoát.
[ Thỉnh ký chủ chú ý, nữ chính Tô Xán Xán đã bị nhiễm virus từ tang thi. ]
Nơi xa một mảnh thái bình, ngồi ở xe buýt, Kỳ Ngôn nhìn cảnh sắc bên ngoài, tuy đã đổ nát, nhưng trong lòng lại có một phen tư vị.
Biến thành tang thi không tính hoàn toàn tử vong, linh hồn tuy diệt, thể xác vẫn còn đó, cái này xem như mặt khác của một loại ' sinh tồn '.
Người sống sót trong tiểu đội một lần nữa xuất phát đã là chuyện một tuần trước, bọn họ phi nước đại trong một tuần, không có mục tiêu, nơi nào tốt liền chuẩn bị cắm cọc nơi đó ở mấy ngày, sau đó tiếp tục xuất phát.
Lại nói thêm, ngay từ đầu mọi người đều không có thức ăn, chỉ dựa vào mấy hộp đồ ăn mà Tiểu Thiên giấu đi.
"Aiz, sớm biết chua xót như vậy, lúc rời khỏi thành hy vọng, chúng ta nên vơ vét chút đỉnh mấy hộp đồ ăn!"
Tiểu Thiên gặm bánh nén khô, khát thì đổ mấy ngụm nước vào bụng.
"Được rồi được rồi, có ăn một chút là tốt rồi."
"Ai nha, hiện tại chúng ta đều một thân nhẹ nhàng, tại sao chúng ta không hưởng thụ cuộc sống tí đi chứ!"
"Trạm tiếp theo chúng ta đi thành phố biển đi! Nhân cơ hội này kiếm chút hải sản, rồi cùng tận hưởng bữa ăn!" Đại Thành quay đầu trưng cầu Đội trưởng.
Dương Trách gật gật đầu, nói: "Có thể suy xét, chỉ cần hải sản không bị nhiễm, anh muốn ăn nhiều ít cũng không có vấn đề gì."
"Chúng ta có thể cho Khang Duệ hỗ trợ kiểm nghiệm có bị cảm nhiễm hay không." Long Thăng phụ họa nói.
"Đúng rồi, hơn nữa muốn ăn gì cũng được, không cần phải trả tiền!"
Gặm những khẩu phần đồ ăn nén đơn điệu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến bữa tiệc hải sản lớn, tưởng tượng như vậy, cuộc sống thật là rất tốt đẹp đó. ∼∼\(≧▽≦)/∼∼
Những người khác trong tiểu đội biết cực kì rõ ràng, Khang Duệ chính là Khang Duệ, không một chút liên quan đến mấy cái xác chết đi sống lại. Khác không nói, đố tang thi nhà ai mà còn biết tới ân ân ái ái?
Tuy rằng cẩu độc thân bọn họ lóe mù mắt chó đối với những cảnh ân ái cực kì bài xích, hơn nữa còn tỏ vẻ đôi mắt đang rất cay cú. Cho dù các người có thể hiện tình cảm 'chút xíu' như thế nào đi nữa họn họ vẫn đuổi ra ngoài. Nhưng những va chạm nhỏ trong cuộc sống cũng đủ khiến họ cảm thấy ấm lòng.
Ngoài ra, những người khác trong đội cũng vui vẻ hơn khi cùng Khang Duệ ra ngoài thu thập vật tư, trong đội sẽ thường xuyên nghe thấy " Đi, cùng thu thập vật tư nào! Khang Duệ! Lại đây!" ; "Thật là chán mà, hay là chúng ta cùng ngược tang thi Khang Duệ đi." ; "Nhanh nhanh tới đây! Máy quét cương thi bạn học Tiểu Khang xuất kích!"......
Biệt danh máy quét cương thi khiến Kỳ Ngôn cười rất lâu, cuối cùng vẫn bị ánh mắt oai oán cún con của Khang Duệ đánh bại.
—— không có biện pháp, tiểu công này rất bán manh (dễ thương).
~~ Ta là dãy phân cách dễ thương °˖✧◝( ≧ ▿ ≦)◜✧˖° ~~
Một tháng sau, đám người Dương Trách quyết định cắm rễ ở một thành phố ven biển.
"Chúng ta không cần quá gấp gáp, đầu tiên quét sạch một lầu của tòa nhà trước."
Tiểu đội sáu cá nhân khởi động gân cốt, còn Khang Duệ bắt đầu công cuộc 'rà quét', chọn một tòa chung cư không có quá nhiều cương thi bắt đầu quét sạch.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.