Edit: Bánh Bao/ Beta: PDTRBL
Có điều Thẩm Duệ Uyên cho rằng Nam Tầm là con vợ lẽ. Anh có để ý căn phòng Nam Tầm ở, lúc ấy còn cố ý bảo cụ Thẩm bé con ở phòng này rất đáng yêu.
Ý anh muốn lão đối xử bình đẳng, đừng vì bé là con vợ lẽ mà xa lánh. Lúc ấy lão hẳn đã hiểu ý.
Nam Tầm mà biết chân tướng nhất định khóc thét. Mấy cái liếc mắt đưa tình trước kia đều cho đồ mù.
Mẹ nó cụ tổ vẫn luôn coi cô là con cháu cùng chung huyết thống. Dù cô có nhào vào lòng thì người ta cũng chỉ thương cô như thương một đứa bé, chả liên quan quần què gì đến tình yêu nam nữ cả!
***Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad Padu_C***
Chính sảnh nhà họ Thẩm.
Cụ tổ ngồi chính giữa. Anh vẫn mặc bộ đồ lúc bò ra từ quan tài, thản nhiên quét đám người.
Không thấy bé con đâu, Thẩm Duệ Uyên không khỏi nhăn mày.
Thẩm Tông Diệu bắt gặp vẻ mặt anh, lập tức bước lên hỏi han: "Cụ tổ, mọi người trong nhà đều tới cả rồi, chẳng hay có chỗ nào không ổn ạ?"
Cụ tổ nói chuyện sặc mùi người cổ, ông cũng phải văn vở nho nhã một phen.
"Nhà tổ có phải có một đứa con vợ lẽ, tên Thẩm Hiểu Nhu?"
Thẩm Tông Diệu sửng sốt, giải thích ngay: "Bẩm cụ tổ, xác thật có đứa bé tên Thẩm Hiểu Nhu. Nhưng con bé được nuôi dưới danh cháu, không phải thân thích nhà mình."
Thời buổi này con vợ lẽ cũng là con ngoài giá thú, mà con hoang nào có tư cách vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1589434/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.