Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu
Thật ra hồn ma không thể ra nắng, bởi hồn ma là vật âm, mặt trời lại rất hại âm khí. Nhưng ma nữ này thực thích đứng dưới nắng huấn luyện cùng với mọi người, đến tận khi thật sự chịu không nổi nữa mới trốn vào bóng râm.
Huấn luyện viên Than Đen tuy rất nghiêm túc, nhưng giờ giải lao sẽ mang bọn họ tìm các đội khác ca múa. Đây là hoạt động giải trí hiếm hoi của mọi người, cũng là thời gian ma nữ thích nhất.
Nam Tầm có thể nghe được tiếng hát lảnh lót của ma nữ bên cạnh. Cô bạn hát rất êm tai, Nam Tầm thậm chí nghe ra tình yêu cuộc sống cháy bỏng từ tiếng ca ấy.
Chỉ là đôi khi ma nữ cũng gây khá nhiều phiền toái cho cô. Như là tối tắm xong mọi người rõ ràng đã tắt vòi, nhưng chỉ chốc lát sau phòng tắm đóng chặt lại vang tiếng nước ào ào.
Vương Đan Đan còn tưởng có người tắm trong đấy. Kết quả mở cửa thì thấy bên trong tối đen không bật đèn, chỉ có tiếng nước.
Vương Đan Đan nuốt nước miếng ừng ực, quay đầu nhìn tụi bạn: "Vừa rồi rõ ràng tớ là người cuối cùng rời phòng tắm. Vòi nước tớ tắt rồi, sao giờ lại chảy nữa?"
Nam Tầm lườm ma nữ chui khỏi phòng tắm. Ma nữ áy náy cúi gằm mặt, nhỏ giọng giải thích: "Tớ cũng muốn tắm."
Nam Tầm thật muốn nói: Bạn ngủm mợ rồi còn tắm chi rứa?
"Ha hả, là tớ mở đấy, mà quên tắt." Nam Tầm ngượng ngùng báo.
Đổ vỏ kiểu này không biết Nam Tầm đã hứng bao lần.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1589503/chuong-485.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.