Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Chờ Cung Mặc Nhiễm đáp xuống đất, Nam Tầm vẫn còn tiếc nuối than: "Đại nhân, mới vậy đã hết rồi ạ? Chúng ta về đến Mặc Nhiễm Đường rồi ư?"
Cung Mặc Nhiễm rũ mắt nhìn nàng, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu như nước: "Đóa Đóa, chúng ta đã về rồi."
Lúc này, các đệ tử Mặc Nhiễm Đường còn đang lăn lộn đầy đất quỷ khóc sói gào, rất nhiều người đã đau đến độ đập đầu xuống sân ra bãi máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Còn có vài tên đã đau hôn mê bất tỉnh, nếu lại trễ thêm nửa khắc, sợ là bọn họ sẽ chết vì đau.
Nhìn thấy đại nhân rốt cuộc trở về, trong ngực còn ôm Cung Thập Cửu, Cung Lục vẫn còn chút tỉnh táo thầm thở phào một hơi, thần kinh toàn thân căng chặt tuỳ thời đứt đoạn rốt cuộc được thả lỏng. Hắn dập đầu thật sâu với Cung Mặc Nhiễm: "Đại nhân đã trở lại, Thập Cửu cũng không có việc gì."
Cung Mặc Nhiễm mặt vô cảm nhìn qua mọi người, rút đi cấm chế trên người họ.
Cấm chế vừa được giải trừ, chúng đệ tử vội vàng dẫn Phệ Tâm cổ cùng Thực Não cổ trong cơ thể mình ra.
Miễn cưỡng giữ được một mạng, trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi.
Cái chết của Cung Đại cùng với đại nhân lên cơn đã làm chúng để tử nhận rõ một điều, sau này bất luận chuyện gì có liên quan đến Cung Thập Cửu, bọn họ cũng không thể quản. Đại nhân cùng Cung Thập Cửu muốn như thế nào cũng được, bọn họ không dám nhúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-vai-ac-lai-hac-hoa/1589869/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.