"Em chạy nhiều ngày như vậy, lãng phí nhiều thời gian như vậy, tôi còn không có hỏi em đã đi đâu đâu." Liên Vô Trần khiêng người đi ra ngoài: "Bảo bối, em thật không thành thật."
Bích Linh bất đắc dĩ nói: "Đau dạ dày."
Bước chân nam nhân dừng lại, cơ thể hắn tỏa ra sự lạnh lẽo.
"Lại không ăn cơm?"
"Quên mất." Bích Linh nhún nhún vai, thổi vài sợi tóc đang rủ xuống.
"Ồ, xứng đáng." Nam nhân cười lạnh, động tác thô lỗ mà đem cô ném vào xe.
"Tên vô lại Liên Vô Trần! Đừng để tôi bắt được anh!" Bích Linh nổi giận.
"Nhìn cho kỹ hiện tại ai ở trên tay ai." Liên Vô Trần ngồi vào vị trí bên cạnh cô, đem cửa xe đóng lại, nói với người bên cạnh: "Tiêm thuốc an thần cho cô ấy đi."
"Anh con mẹ nó......" Bích Linh đột nhiên im miệng, hạ tầm mắt xuống, tiếp nhận ống tiêm đâm vào da thịt mình.
Liên Vô Trần tránh đi tầm mắt của cô, nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Đôi vai đột nhiên bị đập mạnh, Liên Vô Trần quay đầu, chỉ nhìn thấy lông mi dài như cánh bướm, linh động mà mỹ lệ.
Liên Vô Trần phất tay ý bảo tài xế xuống xe, tay xoa gương mặt thiếu nữ, giống như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp nhất.
Thật tốt, người này và hắn cùng một loại người, về sau sẽ cùng hắn ở bên nhau.
Vĩnh viễn, vĩnh viễn.
***
Bích Linh khó chịu tỉnh giấc, không cần suy nghĩ cũng biết chính mình đang ở đâu.
Mở mắt ra, căn phòng tràn ngập một màu đen tối, Bích Linh hơi hơi quay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-vai-ac-nay-co-doc/1172133/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.