Lúc này Bích Linh đang mang kính râm ngồi ở phim trường trông rất ngầu.
Người trong đoàn phim xem lại đạo cụ, lâu lâu cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Ai ui, cô ấy ăn gì mà đẹp thế không biết?
Đạo diễn đi tới, mỉm cười hòa ái dễ gần: "Tiểu Chỉ, nghe nói cháu ngã bị thương, hiện tại sao rồi?"
Bích Linh mỉm cười một cách thần bí: "Không có việc gì ạ, làm phiền đạo diễn quan tâm."
Đạo diễn ngồi bên cạnh cô, hỏi: "Cô nhóc, nói thật đi, vì sao muốn đầu tư cho bộ phim này vậy, ta vẫn luôn cho rằng cháu sẽ diễn vai nữ chính."
Bích Linh như không để ý mà cười cười: "Cháu muốn đầu tư liền đầu tư thôi ạ."
Đạo diễn biết cô không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, chuyển đề tài hỏi Bích Linh có cái nhìn như thế nào đối với bộ phim này.
Bích Linh chỉ cười với vẻ cao thâm khó đoán, chưa trả lời đạo diễn.
Người trần ngu ngốc, nhìn thấy như vậy là đủ rồi.
"Nhan Nhược Thủy kia thế nào ạ?" Bích Linh nhếch môi, dường như tùy ý hỏi một câu.
Nét mặt đạo diễn thay đổi mấy lần, cuối cùng trở thành một tiếng thở dài: "Nói thật, cô ấy cũng có kỹ thuật diễn."
Bích Linh không biết nói gì nhìn đạo diễn, kỹ thuật diễn tốt ông ta thở dài cái gì?
"Chỉ là, càng diễn, cô ta càng làm người khác có cảm giác kỳ lạ." Cụ thể kỳ lạ thế nào lại không thể diễn tả được.
Ừm, kỳ lạ là được rồi. Nếu không liền thật đáng tiếc việc cô tự mình sửa kịch bản.
"Đạo diễn, tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-vai-ac-nay-co-doc/1172158/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.