Lúc Bích Linh tỉnh lại, tay chân đều bị trói.
Người kia hẳn là thấy cô là một cô bé thân kiều thể nhược, nên chỉ dùng dây thừng trói cô theo kiểu đơn giản nhất.
Bích Linh giật giật cái tay bị trói có chút tê dại, trong mắt toát ra một tia hứng thú.
Cô nên chờ Quân Sinh tới cứu cô? Hay là......
Tự mình trốn?
Bích Linh đảo mắt nhìn bốn phía, vị trí hiện tại của cô hình như là một nhà máy bị vứt đi, bốn phía đen tuyền, chỉ có một cái cửa sổ trên tường phía xa, lộ ra ánh chiều tà xán lạn bên ngoài.
Cô thật đúng là đáng thương.
【 Còn không phải do ký chủ tự tìm. 】Ký chủ luôn thích tự tìm đường chết.
Không chết đều vì mạng cô lớn!
"Tao muốn nó, cần bao nhiêu tiền......" Bên ngoài ẩn ẩn truyền đến tiếng người.
Bích Linh nhắm mắt lại giả chết.
Trong lòng lại âm thầm phẫn nộ!
Mẹ nó vậy mà còn có người dám mua bổn bảo bảo, bổn bảo bảo là thứ mà bọn người phàm ngu xuẩn các ngươi có thể mua sao!
Tìm chết!
【......】Nói thật, ký chủ một chút sát ý cũng không lộ ra.
Cửa nhà máy bị mở ra, ánh sáng chói mắt bên ngoài rọi vào.
Bích Linh chậm rãi mở mắt.
"Mẹ nó, làm việc kiểu gì vậy! Sao bây giờ nó lại tỉnh!" Người cầm đầu đạp tên tay chân bên cạnh một cái: "Đi, chích thuốc mê cho nó!"
Tên tay chân vừa định đi qua, lại bị một người ngăn lại: "Không cần, tiền tao đã chuyển cho tụi mày, người của Quân Sinh chẳng bao lâu nữa sẽ đến đây, khuyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/mau-xuyen-vai-ac-nay-co-doc/283385/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.