Tôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, tôi cảm giác có người chạm vào thân thể của tôi, tôi giật mình rồi tỉnh táo lại.
Nhìn thấy đầu tiên là ánh trăng trên bầu trời, nửa vầng trăng trong trẻo sáng ngời, treo trên ngọn cây cao. Sau đó tôi cảm thấy có đôi tay dịu dàng đang nâng đầu tôi lên, nhét thứ gì đó mềm mại vào sau ót.
Lúc này đến lượt tôi ngây ngẩn cả người.
Mặt của tôi áp vào cổ của cô, hơi thở trên thân thể mềm mại của cô, ấm áp ngọt ngào. Cô khẽ nói: “Ô Ngộ, anh đừng chết, xe cứu thương hai mươi phút nữa mới tới, nếu anh cứ chết như vậy. Tôi…tôi sẽ không chịu nổi đâu.”
Mặc dù trên người vẫn rất đau, nhưng tâm tình tôi thay đổi rất nhiều, ma xui quỷ khiến sao tôi lại hôn lên xương quai xanh mềm mại gầy gò của cô.
Hôn xong rồi, tôi lại hơi hối hận, tôi đang làm cái gì vậy?
Cô ấy lập tức ngồi yên bất động. Tôi gọi: “Đàm Giảo!”
Cô ấy buông tôi ra, nét mặt mừng rỡ: “Anh tỉnh rồi?”
Tôi nói: “Nếu không tỉnh, cô cho là tôi đã chết rồi sao?”
Tôi vịn cánh tay cô, lảo đảo đứng lên, cô ấy lo lắng nhìn tôi: “Phía sau đầu anh sưng to lắm, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu.”
Tôi nói: “Không sao đâu, chỉ đụng một tí thôi mà.” Hai tay cô nắm lấy cánh tay tôi, mở to mắt, không nói lời nào, dáng vẻ kiêu ngạo, hung hăng bình thường đã không còn nữa, khẩn trương như con vật nhỏ, tôi không nhịn được bật cười, cô ấy lộ ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-den-gap-trang-sang/1434428/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.