Hai người mở cửa ra, nghe loáng thoáng thấy tiếng Tạ Thiệu, nhưng bởi vì anh ta ở phòng trong nên cũng không nghe rõ được đang nói gì.
Sau khi hai người vào thì Tạ Thiệu đã cúp máy đi ra ngoài.
“Cho anh.” Tạ Nam giơ tay ra đưa đồ ăn rồi quay mặt đi, không nhìn Tạ Thiệu.
“Cảm ơn em.” Tạ Thiệu nhận lấy: “Nam Nam, tình cảm mười năm, không phải nói buông là buông được.”
“Ơ kìa, em quan tâm anh làm gì, người khổ sở cũng chẳng phải em.” Tạ Nam xua tay cắt ngang lời Tạ Thiệu rồi thu tay lại và rời đi, quay lại bàn làm việc của mình.
“Cô ấy xấu hổ đấy.” Trịnh Thông mỉm cười nói, vỗ vỗ vai Tạ Thiệu: “Thiệu Tử, cậu là người chững chạc nhất trong số chúng tôi, tôi tin cậu làm gì cũng có lý do của mình. Nhưng mà tôi còn muốn nói thêm là, trên đời này không chỉ có một mình Mễ Tiếu, cậu cũng có thể thích người khác.” Bộ dạng hiếm khi nghiêm túc cùng với nói lời thấm thía của anh ta làm Tạ Thiệu cảm thấy không quen.
“Yên tâm, tôi biết mà.” Tạ Thiệu mỉm cười, cầm lấy hộp cơm rồi cùng Trịnh Thông quay về phòng trong.
*
Tuy rằng khoảng cách chỉ có 20, 30m, nhưng Tô Nhạc thấy Mục Thiên Thừa đi quá mất công nên cô bước nhanh tới, cầm lấy đồ trong tay anh rồi vứt đi: “Tôi giúp anh.”
“Cảm ơn.” Mục Thiên Thừa nói xong thì đứng thẳng người ở nơi đó, anh mỉm cười rồi lại nói thêm một câu: “Cảm ơn cô, Tô Nhạc.”
Dường như anh rất thích gọi tên cô.
Vứt đồ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-man-gap-duoc-em-hi-co/2764432/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.