Vừa xuống đến dưới lầu, vừa đúng lúc gặp Mục Thiên Thừa đi ra, thấy Tô Nhạc từ bên ngoài trở về anh còn hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong vài giây, lại nở nụ cười như thường ngày: “Em có muốn vào ngồi không, anh vừa pha trà hoa.”
Còn chưa đến ba tiếng nữa là tan làm, Tô Nhạc cũng không có việc gì nên đồng ý.
Chỉ một buổi chiều, văn phòng tư vấn đã thay đổi hoàn toàn.
Vừa bước vào cửa, là một chiếc ghế nằm đặt cạnh cửa sổ. Bên cạnh là một chiếc bàn trà nhỏ bằng kính. Tiếp đó là ghế sofa, sau đó là cửa phòng làm việc của anh ấy.
Tô Nhạc quay đầu, nhìn Mục Thiên Thừa.
Đối phương nhìn xung quanh một lượt: “Không đổi môi trường, anh không muốn ở lại trong phòng này một phút nào nữa.”
Những ký ức ấy vẫn còn trong đầu Tô Nhạc, rất lâu rồi cô cố tình tránh né quá khứ, không hồi tưởng, không chạm đến, chỉ coi đó như một giấc mơ, tỉnh mộng rồi thì quên đi.
Và Mục Thiên Thừa cũng chỉ là bị bệnh thôi.
Trong lúc ngẩn ngơ, trên tay cô cảm nhận được bàn tay ấm áp của Mục Thiên Thừa, Tô Nhạc quay đầu, “Xin lỗi.” Anh nói, cắn chặt môi: “Lúc đó anh…”
“Thiên Thừa.” Tô Nhạc ngắt lời: “Đều qua rồi.”
Đều qua rồi, những ký ức không vui đều đã qua. Không quan trọng quá khứ thế nào, đau khổ ra sao, gặp anh rồi mọi thứ đều qua đi.
Cô mỉm cười: “Không phải anh muốn mời em uống trà à?”
“Ừ.” Một lúc lâu sau, Mục Thiên Thừa cười kéo Tô Nhạc qua sofa ngồi xuống, hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-man-gap-duoc-em-hi-co/2764482/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.