Thái Nhất Huyền Tông
Trận phong.
Vô số trận pháp lớn bé tập hợp ở đây.
Trưởng lão thủ trận ngồi xếp bằng ở bên trong đột nhiên lên tiếng.
"Trên đỉnh núi của Tử Hành có tà khí."
Đệ tử một bên đáp: "Văn Đình sư đệ đã đi xem, Túc sư huynh mang về một người bạn bị ma tu làm bị thương, tà khí hẳn là được loại bỏ trong cơ thể bị thương của người bạn kia."
Tà khí chỉ xuất hiện trong vài giây, cũng không cảm nhận được gì khác thường, chắc hẳn tà khí đã được tinh lọc.
"Ừm." Trưởng lão thủ trận lên tiếng, tiếp tục tìm hiểu trận pháp.
*
Túc Ly: "Nói cho ta biết tên và tự của ngươi."
"Trúc Ẩn Trần, sư phụ ban tự, Huyền Cầm."
Trúc Ẩn Trần nghe thấy giọng nói của chính mình vang lên trong phòng.
Đáng chết, còn cái gọi là bảo vệ của hệ thống đâu?!
Túc Ly chăm chú nhìn hai mắt y, nhìn thấy hai mắt phẫn nộ cùng không cam lòng, hài lòng mỉm cười.
"Rất tốt."
"Ngươi ở bên ngoài vô tình gặp được ma tu, bị thương nặng, bị ma tu bắt giữ, là ta cứu ngươi, đưa ngươi về tông môn giải độc, ngươi trúng độc rất nặng, hôn mê rất lâu, vừa mới tỉnh dậy cách đây không lâu."
Ngươi thực sự cho rằng có thể dát vàng lên mặt mình sao?
Toàn thân Trúc Ẩn Trần thả lỏng, trói buộc vô hình biến mất.
Nhìn về phía Túc Ly, chỗ sâu trong ánh mắt chứa vài phần kiêng kị cùng tìm tòi nghiên cứu: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Đều là Kim Đan, thức hải của y dễ dàng bị lưu lại ấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-nguoi-co-the-doi-bach-nguyet-quang-duoc-khong/42432/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.