"Chết cùng nhau trong hư không, nghe cũng không tệ, nhưng đó không phải là điều ta muốn, thử một lần là đủ rồi."
Túc Ly mở rộng tay, dường như còn cảm nhận được trọng lượng của một người, cùng với nhiệt độ cơ thể từ lạnh băng đến nóng bỏng.
Cổ tay nhẹ nhàng xoay chuyển, trên đó những vết đen cháy loang lổ: "Thật xấu."
"Những thứ xấu xí bẩn thỉu như thế này, sao có thể xuất hiện trên người em ấy."
Túc Ly hờ hững quét qua lõi thế giới đang từ từ tan vỡ dưới chân: "Lãng phí thời gian."
Ma khí hóa thành một chiếc lưỡi hái khổng lồ, đâm mạnh vào lõi, lấy ra một viên tinh thể đen đỏ tràn ngập lời nguyền rủa và hơi thở tà ác.
Bão không gian va chạm lẫn nhau, nghiền nát tất cả mọi vật thành hư vô.
......
Trúc Ẩn Trần bước qua cánh cửa không gian, gần như ngay lập tức đến một thế giới khác, ổn định, hòa bình, đầy sức sống, không bị bao phủ bởi hơi thở của cái chết.
Y nhìn về phía nam nhân nhàn nhã đang chờ ở đầu kia cửa không gian, hỏi: "Túc Ly đang làm gì vậy?"
Úc Văn Tang: "Cái này, nếu các hạ còn không biết, ta càng không biết, dù sao hành vi của Túc Ly luôn không thể đoán trước."
"Biết đâu hắn đột nhiên phát hiện lương tâm?"
Úc Văn Tang vừa nói vừa lắc đầu cười nhẹ, Túc Ly có lương tâm? Nếu Túc Ly có lương tâm, trên thế giới này còn gì là không thể?
Trúc Ẩn Trần: "Ta không có tâm trạng nói đùa với ngươi."
Úc Văn Tang mỉm cười: "Bất kể hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/may-nguoi-co-the-doi-bach-nguyet-quang-duoc-khong/42460/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.