Cô đi thẳng ra thang máy, sau đó xuyên qua đại sảnh quán Bar ra bên ngoài, đêm khuya gió lạnh thổi vào mặt, cô đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, đưa tay sờ sờ, thì ra là nước mắt.
Hải Diêu đi mãi, càng lúc đi càng nhanh, đến ngã tư đường, thì bỗng nhiên ngồi xổm xuống bụm mặt khóc thành tiếng, nếu như năm đó cô kiên cường thêm một chút, không ngây thơ ngốc ngếch như vậy, thì đã không cưới Lục Thế Quân, nếu như cô không gả cho Lục Thế Quân, thì hôm nay đã không chật vật như vậy...
Thế nhưng cuộc đời này không có hai chữ nếu như, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ có.
Hải Diêu ôm đầu gối khóc lên, thỉnh thoảng có xe vụt qua, Hải Diêu lại nhìn lên, con đường này không có điểm cuối, thế nhưng cuộc đời của cô, tựa như đã đi vào đường cùng.
*
Lúc Thang Khải Huân thức giấc, thì cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhưng lâu dài đã thành thói quen, nên vẫn tỉnh táo lại rất nhanh.
Có cái gì đó không đúng.
Trong phòng có một mùi hương rất kỳ quái, không phải của anh.
Nhíu mày lại suy nghĩ, lập tức hiểu ngay ——
Trên người anh không mặc đồ, mà đây lại là trong quán bar, trong phòng có mùi không thuộc về anh... Lại còn khá quen thuộc.
Tim của anh hơi chậm lại, ảo não đấm một phát lên trên giường! Sắc mặt cực kỳ không vui.
Mở di động lên, thì thấy tin ngắn báo cuộc gọi nhỡ của Tần Mộ gửi về một đống, nên lập tức gọi lại ngay: "... Tôi ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-chua-ket-hon-tinh-nhan-mot-ngay-cua-tong-giam-doc/1948484/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.