Cả thế giới đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ còn giọng nói của anh ta quanh quẩn bên tai cô, đâm lên trái tim cô từng chút từng chút một đến khi vết thương máu me đầm đìa.
"Chúng ta đã ly hôn, việc của nhà các người không liên quan gì đến tôi, làm phiền cô từ sau đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa." Anh ta nói xong không thèm chờ cô lên tiếng đã trực tiếp dập máy.
Trong ống nghe truyền đến từng tiếng tút dài, Hải Diêu giống như bị người ta quất thẳng vào sống lưng, cô cảm giác lạnh như vậy, giống như hơi lạnh từ trong xương thấm ra ngoài, hàm răng của cô hơi run lên, nước mắt không chịu khống chế mà ào ào chảy xuống.
Có người bị dọa đến hô to, cảnh sát đang bận bịu chuẩn bị đệm khí ở bên dưới, dì Tôn khóc đến mức co quắp trên mặt đất, Hải Diêu ngẩng đầu, cô nhìn ba đang đứng bên mép sân thượng giống như chỉ cần bước thêm một bước nhỏ là có thể nhảy xuống dưới, vốn dĩ thân thể cao lớn, không biết từ khi nào đã bắt đầu gù xuống, vốn dĩ mái tóc đen nhánh, từ lúc nào đã điểm bạc, vốn dĩ khuôn mặt giản dị mà ôn hòa, từ lúc nào đã có rất nhiều nếp nhăn, cô còn chưa kịp nhìn rõ ràng.
Hải Diêu hoảng hốt nhớ tới lức mẹ qua đời, chỉ trong một đêm mà tóc ba đã bạc trắng hơn một nửa, ba và mẹ là thanh mai trúc mã, lớn lên với nhau từ nhỏ, thuận lý thành chương kết hôn sinh con, tình cảm trong lúc cùng chung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-chua-ket-hon-tinh-nhan-mot-ngay-cua-tong-giam-doc/1948507/chuong-64-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.