Mấy ngày nay, cô càng ngày càng kỳ lạ, mỗi lần thấy Thang Khải Huân liền muốn nổi giận, mỗi lần nhìn thấy Thang Khải Huân và Cố Diệc Thù ở cùng một chố, trong lòng cô lại thấy không thoải mái.
Cố Diệc Thù nghe thấy thế liền hào hứng nói: “Bạn trai sao?”
Nói xong, cô ta lại ảo não lắc đầu: “Nhìn tôi kìa, thật không biết nói chuyện, Đông tiểu thư đã có bảo bảo, dĩ nhiên là sẽ kết hôn rồi……”
Hải Diêu chăm chú nhìn cô ta nói: “Là chồng trước.”
Trong nháy mắt Cố Diệc Thù ngơ ngẩn, một lúc sau, cô ta lúng túng nói: “Đông tiểu thư……tôi không có ý đó, tôi thật sự không biết…………..”
“Không sao.” Đông Hải Diêu cười nói: “Không biết không có tội, hơn nữa Cố tiểu thư cũng không phải là cố ý.”
“Chúng ta đi thôi, Thịnh tiểu thư cũng nên nghỉ ngơi rồi.” không biết vì sao, giọng nói của Thang Khải Huân lạnh ngắt như băng, Cố Diệc Thù kinh ngạc, quay đầu nhìn anh, nhưng anh đã nhanh chóng đi đến thang máy.
Trong lòng Cố Diệc Thù có chút không vui nhưng cô ta là người luôn biết đến đại thể, dù sao chuyện này cũng không có gì quan trọng, nhanh chóng đi vào thang máy, Hải Diêu cũng theo sau, yên lặng đứng một bên.
Bỗng nhiên ba người đều không nói lời nào khiến bầu không khí trở nên cổ quái, Cố Diệc Thù buồn bực nhìn lên màn hình hiển thị số tầng, hơi nghiêng đầu, nhìn thấy trong thanh máy phản chiếu gương mặt của Thang Khải Huân.
Anh nhìn bóng lưng Đông Hải Diêu, không nhúc nhích, ánh mắt của anh giống như bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-chua-ket-hon-tinh-nhan-mot-ngay-cua-tong-giam-doc/312833/chuong-86-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.