“Hạ Hạ…” Hải Diêu nắm chặt tay cô ấy, trừng mắt nhìn về Cố Diệc Hàn, lại kéo Thịnh Hạ về phía sau lưng mình: “Tớ không thể để cậu lại ở đây, anh ta là một tên điên! Cậu không cần sợ anh ta, hiện tại, ngay trước mặt người Cố gia, chúng ta nói cho rõ ràng! Nếu như anh ta còn không chịu buông tha cho cậu, tớ sẽ đến chỗ ông Cố!”
“Hạ Hạ, thật không nhìn ra, người bạn của em có khẩu khí không nhỏ đâu!” Cố Diệc Hàn dứt khoát ngồi xuống trên ghế sofa mà Thịnh Hạ vừa ngồi, hai chân của anh bắt chéo, ngón tay đặt trên ghế sofa, trên đó là áo của Thang Khải Huân, anh ta nhíu mày có chút không vui.
“Diệc Hàn.” Cố Diệc Thù nhìn thấy sắc mặt của Thang Khải Huân càng ngày càng khó coi, cô ta sợ chuyện này không thể cứu vãn khiến Thang Khải Huân có ấn tượng xấu về Cố gia, vội vàng đi đến trước mặt Cố Diệc Hàn, nhỏ giọng nói.
“Diệc Hàn, nể mặt chị được không, đừng làm khó Thịnh tiểu thư?” Cố Diệc Thù ngồi xổm xuống trước mặt Cố Diệc Hàn, nắm lấy tay anh ta: “Tuần trước, ba vừa mới làm phẫu thuật bắc cầu cho tim, không thể nổi giận, coi như em tích phúc cho ba, dừng tay lại được không?”
Đáy mắt Cố Diệc Hàn dao động, tuy đối với ông, anh ta không có tình cảm gì, ngày bình thường luôn nói ước gì ông sớm chếtt nhưng dù sao cũng là cha con, huyết mạch tương liên, giờ phút này, nghe thấy giọng nói chua xót của Cố Diệc Thù, trong lòng anh ta cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-chua-ket-hon-tinh-nhan-mot-ngay-cua-tong-giam-doc/312840/chuong-84-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.