Tiếng giày cao gót càng ngày càng gần.
Tiêu Thính Quân biết Lương Bích Ngọc đã trở lại. Ông vội vàng cúp điện thoại, nhắm mắt giả vờ ngủ say. Lương Bích Ngọc đi tới, lấy tay sờ sờ trán của ông. "Thính Quân, anh có chỗ nào thấy không thoải mái à?" lúc Lương Bích Ngọc trở lại, nghe người làm Trương nói Tiêu Thính Quân đã trở lại. Trong lòng của bà không khỏi hoảng hốt. Lão đầu này chưa bao giời trở về nhà sớm như vậy, hôm nay có chuyện gì à? Chuyện giữa bà và Lô Thanh Vân chẳng lẽ bị phát hiện ư? "Có thể là bị cảm gió, cả người đau ê ẩm. Bích Ngọc, em vừa đi đâu vậy?" Tiêu Thính Quân rất muốn rõ Lương Bích Ngọc nói dối như thế nào. "Em đánh bài với bà Triệu gần nhà. Hôm nay vận may cực tốt anh ạ, thắng được mấy ngàn khối." Lương Bích Ngọc lấy trong túi xách ra mấy tiền, vụng về đếm."Ông xã à, em nghĩ chuyện này, không biết anh có đồng ý hay không. Anh làm việc cả ngày lẫn đêm thật sự rất mệt mỏi. Chờ anh khỏe lên một chút, rồi hai chúng ta ra nước ngoài du lịch mấy ngày nha. Thứ nhất là có thể giải khỏa tâm trạng. Thứ hai là rèn luyện cho con mình năng lực quản lí. cả ngày lẫn đêm anh đều để con dưới cánh, con nó vĩnh viễn không lớn nổi mất." Nếu như đây là trước kia, ông nghe xong lời nói của Lương Bích Ngọc, nhất định sẽ cảm động vạn phần. Hiện tại, nghe lời này, thế nào cũng không có cảm giác. Ả đàn bà ba xạo, nói dối màTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-chung-con-muon-cha/1763619/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.