Đậu Ngọc Nga, lắc lắc đầu. Bà một vừa thu dẹp chút đồ đạc cho con vừa lặng lẽ rơi lệ. Có lẽ, lúc con gái trở về, họ đã âm dương cách biệt! Mà bà, cũng không dám ngăn cản con, bà sợ con nhìn ra được điều gì!
Đi thì đi đi! Tiệc nào mà chẳng có lúc tàn! Cho dù là người thân, cũng có ngày ly biệt. Chẳng qua, họ cách xa nhau sớm hơn mà thôi. Mật Đường tắm xong, trên người tản ra mùi thơm ngọt ngào. Hương hoa lài đặc trưng trộn với mật, cực kì thanh nhã, rất khác biệt. Hai mẹ con cô đều thích mùi hoa lài cùng mật, nên khi tắm thường sử dụng. Mùi thanh nhã, làn da trở nên mềm mại hơn! Qua nhiều năm đã trở thành thói quen. Loại hương vị đặc thù này, giống như là dấu hiệu của họ. "Mẹ, con đi rồi, mẹ nhớ chăm sóc thân thể tốt, nếu không thoải mái trong người, thì gọi ngay cho con!" Mật Đường xách đồ của mình, chuẩn bị xuất phát. Trong túi xách, có một ít quần áo của cô, kèm theo mấy bình mật. Đậu Ngọc Nga ôm con, trong lòng đau khổ. Cố dấu nước mắt, vẫy tay từ biệt. Có lẽ lần này từ biệt, sẽ là vĩnh biệt! Bà sẽ gặp lại được con? Đậu Mật Đường đeo hành trang trên lưng, bước trên con đường kiếm tiền cứu mẹ. Cô không dám quay đầu lại, bởi vì, cô sợ nhìn thấy nước mắt của mẹ. "Mẹ, chờ con, nhất định phải chờ con. Con sẽ kiếm được tiền chữa bệnh ẹ!" Cô trong lòng âm thầm thề! Từ trông bệnh viện đi ra, Mật Đường nửa vuiTruyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-chung-con-muon-cha/1763682/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.