Bốn năm sau
“Bạch Đình, con lại bắt nạt em phải không, con lập tức tới đây cho mẹ.” Trong một gian phòng nhỏ, một thiếu phục vẫn giữ được dáng người rất đẹp, không có một chút biến dạng sau khi sinh, trong tay cầm một cây roi nhỏ, vẻ mặt có chút tức giận ngồi trên sô pha lớn tiếng nói.
“Vậy con tới mẹ đừng đánh vào mông con, bằng không con không qua.” Cách sô pha một cái bàn ăn là một đứa nhỏ ngũ quan tinh mỹ như tác phẩm nghệ thuật, giọng điệu thận trọng nói.
“Con còn đòi hỏi có thể trao đổi với mẹ sao? Con không lại đây, con đừng trách mẹ qua đó bắt con.” Kính Huyễn làm bộ không có thương lượng, thái dương hơi hơi đau, mỗi ngày đều phải dạy bảo tiểu tử khiến người ta đau đầu kia, thật sự là rất phiền toái.
“Đừng đừng đừng, cứ để con tự mình qua đó là được.” Bạch Đình ranh mãnh thức thời biết mình tự đi tới hậu quả sẽ tốt hơn, tinh nghịch le lưỡi chậm rì rì đi đến bên cạnh mẹ.
“Anh trai xấu, anh trai xấu, mẹ, anh trai hư.” Tiểu hoa kiểm* ngồi bên cạnh Kính Huyễn, trên lông mi thật dài còn nước mắt chưa khô, vừa nhìn thấy Bạch Đình chậm chạp đi qua bên này, chu cái miệng anh đào nhỏ đáng yêu không vui nói.
*Tiểu hoa kiểm: những vai hề thường được vẽ một vệt trắng ở mũi
“Ngoan, mẹ giúp Bạch Hoan dạy dỗ anh trai hư, không khóc không khóc.” Đối với tiểu hoa kiểm bên cạnh lại muốn khóc, giọng nói Kính Huyễn rõ ràng mềm ra, hoàn toàn không còn giọng điệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cua-dua-tre-dung-chay/2566952/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.