“Dương Lịch, anh mau lên đây, em đem theo từ nhà rất nhiều bánh ngon, chúng ta cùng ăn đi.” Vừa nãy Lộ Đế đối xử hung dữ, ức hiếp Kính Huyễn, vừa nhìn thấy Dương Lịch, miệng cười như hoa nở, thanh âm ngọt ngào kêu Dương Lịch.
“Làm sao cô lại tới đây, tôi không phải nói với cô rồi sao, về sau không được đến chỗ của tôi.” Tâm tình Dương Lịch mới vừa tốt lên, nhưng nhìn thấy Lộ Đế gương mặt lại trở nên xám xịt.
“Ở nhà không ai chơi với em, Kính Huyễn thấy vậy, cho nên rủ em đi cùng, chẳng lẽ như vậy anh cũng tức giận sao?” Lộ Đế lòng dạ đen tối đem trách nhiệm đẩy lên người Kính Huyễn, đứng bên cạnh bàn Kính Huyễn có nỗi khổ mà không nói ra được.
“Kính Huyễn, thật sự là em dẫn cô ta tới sao?” Dương Lịch không nhìn Lộ Đế, quay đầu hỏi Kính Huyễn, nãy giờ anh chưa nói chuyện với cô, hôm nay Kính Huyễn rất kỳ quái, bình thường ở chung một chỗ cô nói rất nhiều, nhưng hôm nay sao lại trở nên im lặng như vậy?
“Là, là...” Kính Huyễn vốn định muốn nói gì, lại nhìn thấy Lộ Đế đứng phía sau Dương Lịch hung dữ nhìn mình, sợ quá cô không dám nói ra: “Là! Là em dẫn Lộ Đế tới.”
Dương Lịch không phải đứa ngốc, sẽ không nhìn ra Kính Huyễn đang sợ, anh biết Kính Huyễn làm như vậy vì sợ hãi, nhất định là bị Lộ Đế ức hiếp, không muốn làm khó dễ cho cô, Dương Lịch không thể làm gì khác hơn là chịu đựng tức giận không nổi nóng với Lộ Đế.
“Vậy cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cua-dua-tre-dung-chay/94212/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.