Mật Nhu, cậu xem, mình tìm được dây chuyền.” Kính Huyễn mở tay ra, đưa sợi dây nắm thật chặt trong tay cho Mật Nhu nhìn.
“Mình xem một chút, thật sự là dây chuyền của cậu, làm sao cậu tìm được?” Mật Nhu vui mừng hỏi Kính Huyễn, cầm dây chuyền trong tay vui vẻ nhìn đi nhìn lại.
“Khi đó chúng ta không tìm được dây, chúng ta từng đoán qua dây chuyền có khả năng bị ai cầm?” Hiện tại Kính Huyễn không có tâm tình tốt như Mật Nhu thấy dây chuyền, hiện tại tâm tình của cô giống như bị tảng đá lớn đè nặng.
“Chúng ta đoán là bị người đàn ông buổi tối đó cầm đi, không ngờ tới bây giờ anh ta vẫn cất giữ?” Mật Nhu nghe câu hỏi Kính Huyễn xong liền trực tiếp đáp lại, còn không phát giác được ý tứ trong lời nói của mình.
“Đúng là bị người đàn ông tối hôm đó lấy đi, hơn nữa tới giờ anh ta vẫn còn nhớ rõ mình.” Cho tới bây giờ Kính Huyễn vẫn còn không chấp nhận nổi tin tức chấn động như vậy, trước đó một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có, thật là khó chấp nhận chuyện này.
“Cái gì, vậy là cậu cùng người đàn ông kia gặp mặt rồi, hay là gặp mặt ở bữa tiệc?” Rốt cuộc lúc này Mật Nhu đã nghe rõ lời nói của Kính Huyễn, mới vừa rồi còn vui vẻ nghịch ngợm dây chuyền trong tay, nháy mắt dừng ở giữa không trung, cô cũng không cách nào tiêu được tin tức bất ngờ này.
“Đúng vậy, ở bữa tiệc gặp được, anh ta còn nhận ra mình, trả dây chuyền cho mình.” Kính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cua-dua-tre-dung-chay/94245/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.