Laura nằm úp trên giường ngủ rất say, cho đến khi nghe thấy tiếng lách cách ngoài cửa sổ, cô mới giật mình tỉnh dậy, quỳ ngồi dậy và quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt – mặc dù ổ khóa đã hỏng, nhưng chức năng cơ bản vẫn còn hoạt động.
Chiếc váy của cô bị vo thành cục, không thể mặc được nữa, may mắn thay, bên cạnh còn có một chiếc váy ngủ. Cô tiện tay lấy lên mặc, khoác thêm chiếc áo khoác quân phục của Caesar bên ngoài. Thân hình của Caesar cao lớn, áo khoác cũng rất rộng, Laura mặc vào trông như một đứa trẻ mặc trộm quần áo của người lớn. Vạt áo dài che đến tận đùi, cô xỏ dép lê rồi bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Caesar với vẻ mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm Angus.
Trước mặt Angus là Emilia chỉ mặc bộ đồ ngủ. Cô có mái tóc bạc trắng, đôi mắt tím. Emilia dang rộng cánh tay, bảo vệ Angus phía sau lưng. Lồng ngực cô phập phồng vì hơi thở gấp gáp, đôi môi mím chặt. Một lúc sau, cô mới khẽ gọi, "Anh."
Laura đã nhanh chóng nhận ra tình hình hiện tại thông qua pheromone trong không khí. Trong trạng thái không có thuốc ức chế, Emilia bây giờ như một chiếc bánh kem anh đào đậm vị cà phê. Cô vươn tay ra bảo vệ Angus phía sau, đôi mắt tím giống hệt Caesar nhìn anh trai mình đầy cảnh giác.
Caesar nhìn Angus, anh nói, "Cậu đã đánh dấu vĩnh viễn em ấy."
Angus đáp, "Phải."
Khuôn mặt Angus không có chút sợ hãi, cũng không hạ thấp mình, anh gọi Caesar một tiếng, "Anh."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cung-hoa-hong-da-le/2193765/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.