Thứ Hai, sau khi tan học, Vee thả tôi ở thư viện. Tôi nán lại bên ngoài một lát để gọi điện báo cáo cho mẹ tôi như thường lệ. Vẫn như mọi lần, bà bảo tôi rằng công việc làm bà bận bù đầu, và tôi bảo bà rằng việc học của tôi cũng thế.
Khi đã vào bên trong, tôi đi thang máy lên phòng máy tính trên tầng ba, kiểm tra e-mail, vào Facebook, và xem lướt qua trang blog của Perez Hilton. Chỉ để hành hạ bản thân, tôi lại tìm kiếm Bàn Tay Đen lần nữa. Vẫn là những đường dẫn giống hệt lần trước. Chẳng phải tôi cũng không mong chờ tìm được cái gì mới sao? Cuối cùng, không còn trì hoãn được nữa, tôi đành mở sách Hóa và chăm chú học bài.
Lúc tôi ngừng tay để đi tìm một cái máy bán hàng tự động thì đã khá muộn. Bên ngoài những ô cửa sổ phía tây của thư viện, mặt trời đã lặn sâu xuống đường chân trời, bóng tối đang ập tới. Tôi đi vòng qua thang máy để sử dụng cầu thang bộ, vì cảm thấy cần phải tập thể dục một chút. Tôi đã ngồi quá lâu, chân tôi đang bắt đầu tê mỏi.
Ở tiền sảnh, tôi nhét vài đô-la vào máy bán hàng tự động và mang những cái bánh quy xoắn và một lon nước nam việt quất trở lên tầng ba. Khi tôi quay lại phòng máy tính, Vee đang ngồi ở bàn tôi, đôi giày cao gót màu vàng bóng loáng của nó gác trên ghế tôi. Vẻ mặt nó là một sự kết hợp giữa tự mãn và khó chịu. Nó giơ lên một cái phong bì màu đen, kẹp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cung-ky-uc-vet-seo-canh-thien-than-phan-2/302122/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.