Trong mười một giây cuối cùng, tôi nằm úp mặt, trùm gối lên đầu, cố dìm đi cái giọng oang oang của Chuck Delaney từ chiếc radio báo thức đang đưa tin về tình hình xe cộ lưu thông trên đường phố khu trung tâm thành phố Portland. Tôi cũng cố chặn đứng cái phần lý lẽ trong não bộ tôi lúc ấy đang hò hét tôi dậy thay quần áo, hứa hẹn những hậu quả nếu tôi không làm thế.
Nhưng phần thùy trán cảm xúc của não tôi đã thắng. Nó bám lấy giấc mơ của tôi – hay đúng hơn, đối tượng trong giấc mơ của tôi. Anh có mái tóc gợn sóng đen nhánh và một nụ cười quyến rũ chết người. Lúc này, anh đang ngồi ngược trên mô tô và tôi ngồi đối diện anh, đầu gối chúng tôi chạm vào nhau. Tôi luồn tay vào trong áo anh, mơn trớn, kéo anh lại gần và hôn anh say đắm.
Trong cơn phiêu bồng, Patch cảm nhận được khi tôi hôn anh. Không chỉ về mặt cảm xúc, mà là cảm giác hiện hữu thật sự, hai cơ thể đụng chạm sờ mó nhau. Trong giấc mơ của tôi, anh giống với một người phàm tục hơn là thiên thần. Thiên thần không thể cảm nhận qua xúc giác – tôi biết – nhưng trong giấc mơ của tôi, tôi muốn Patch cảm nhận được sự mềm mại cũng như nụ hôn ngọt ngào mãnh liệt khi môi chúng tôi giao nhau. Tôi muốn anh cảm nhận được những ngón tay tôi đang lùa vào mái tóc anh. Tôi cần anh cảm thấy thứ từ trường mạnh mẽ và rõ rệt đang hút lấy từng phân tử trong cơ thể anh về phía tôi.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-cung-ky-uc-vet-seo-canh-thien-than-phan-2/302135/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.