Vào ngày mồng ba Tết, ngôi chùa Thiên Phương ở gần Tứ Thành, nơi luôn nghi ngút hương khói vào những ngày này, thông báo đóng cửa trong nửa ngày.
Bảy giờ sáng, ba bốn chiếc ô tô hạng sang chạy nối tiếp nhau dọc theo quốc lộ đi đường vòng theo sườn núi, một giờ sau, đã dừng ở trên núi. Hạ Tuy Trầm mặc một bộ vest đen chỉnh tề đứng bên cạnh xe, khuôn mặt tuấn tú càng nổi bật trong chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, vẻ mặt anh bình thản, tự mình bước tới đón dì xuống xe.
Hạ Ngữ Liễu hơn mười năm qua đều giữ thói quen này không hề đổi, năm nào cũng phải lên chùa Thiên Phương ở trên núi cầu phúc.
Mọi người cùng nhau bước lên bậc thang đá xanh. Vị sư trụ trì của chùa đang đứng chắp tay chờ họ, đích thân tới đón các vị khách quý tới ngôi chùa không dính bụi trần này thắp hương cầu phúc. Trong điện Hạ Ngữ Liễu cầm nén hương đứng dậy, quay đầu lại chú ý tới Hạ Tuy Trầm vẫn đang đứng bên cạnh chiếc lư hương bằng đồng bên ngoài cửa đại điện.
Tới đây rồi, lại không thấy anh khấn bái.
Hạ Ngữ Liễu dừng một chút, sau đó lắc đầu, nhưng rất nhanh đã quay lại mỉm cười tiếp tục nghe nhà sư đọc kinh cầu nguyện.
Sau khi cầu phúc xong, lại không thấy bóng dáng Hạ Tuy Trầm.
Trong sân chùa, có một cây cổ thụ lớn cành lá cực kỳ rậm rạp, trên cành và quanh thân cây còn cột những dây tơ hồng và mộc bản nhỏ, ở trong gió lạnh va chạm vào nhau tạo ra thanh âm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-dam-a-tu-that-lam/692838/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.