Một tuần sau, Hạ Tuy Trầm đưa Cố Thanh Sương lên máy bay tư nhân, lần đầu tiên đến Lệ Thành bằng phi cơ, sau đó đổi sang ô tô, đi trong hai, ba tiếng mới đến thị trấn hẻo lánh nơi Phó Uyển Uyển sống ẩn dật.
Phó Uyển Uyển từ khi sinh ra đã xinh đẹp tuyệt trần. Không như những người phụ nữ bình thường sau khi trải qua cảnh gia đình phá sản, thất bại trong hai cuộc hôn nhân thì trở nên nghèo túng quẫn bách. Mà bà ở đây vẫn an yên, tự tại mà sống.
Trấn nhỏ xinh đẹp có một ngôi nhà ba tầng đẹp nhất xây theo phong cách Tây Âu chính là của bà, có bảo mẫu và tài xế riêng. Sân sau trồng một rừng hoa đào, thường xuyên có người đến chăm bón cắt tỉa, mà bà, cả ngày đều diện những chiếc váy cách tân, dáng vẻ ưu nhã mà hưởng thụ cảnh đẹp.
Lúc chạng vạng.
Năm, sáu chiếc ô tô tư nhân sang trọng lái xe từ xa đến, đều dừng lại trước cửa căn nhà, đầu tiên, một thư ký mặc vest đen bước xuống từ ghế lái, cầm ô mở cửa sau.
Vì trời mưa, những chiếc ô đen che khuất tầm nhìn, những người trong trấn nhiều lắm cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Cố Thanh Sương. Tất cả đều đã được Hạ Tuy Trầm che chắn, lộ ra trước mắt mọi người chỉ có một tấm lưng với chiếc váy đỏ tươi.
Nơi mà Phó Uyển Uyển định cư đã không có bất kỳ vị khách nào tới đây trong suốt 800 năm qua, lần này hiếm hoi lắm mới có một lần, đúng là làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-dam-a-tu-that-lam/692887/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.