"Ngộ nhỡ, chăm sóc Trình Nặc thật tốt, bởi vì thằng bé. . . . . ."
Trình Du Nhiên vốn nghĩ thầm nếu như cô có bất trắc gì thì chỉ còn mình Tiểu Nặc, chi bằng đi theo Viêm Dạ Tước, nhưng vẫn chưa nói hết, cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.
Sắc mặt Viêm Dạ Tước trầm xuống, ôm Trình Du Nhiên đi lên máy bay trực thăng, đội ngũ y sỹ đã sớm chờ sẵn, Viêm Dạ Tước đặt cô vào trong, trầm giọng nói với người ở bên trong: "Nếu cô ấy có chuyện gì, các người cũng đừng nghĩ sống."
Mấy nhân viên cứu hộ hốt hoảng gật đầu, nhìn bóng lưng lão đại Viêm rời đi, lập tức đẩy xe cứu thương.
Viêm Dạ Tước không bận tâm trên người mình cũng bị thương, nhìn lướt qua Bôn Lang cùng Đan Hùng, hỏi: "Tình huống bên Văn Long thế nào?"
"Đã lấy lại hàng, có điều không thấy bóng dáng Tần Tử Duệ cùng Tần Viễn, Lục Tường cũng rời đi, con lão ta bị chúng ta bắt được."
Viêm Dạ Tước nghe Đan Hùng nói, mày cau lại, lạnh lùng nói: "Làm cho đảo Tường Long biến mất hoàn toàn! Tiêu diệt sản nghiệp hiện có của Lục Tường, thông báo với mấy chú, tôi muốn mở hội nghị gia tộc!"
Một câu nói của anh, điều khiển phần lớn binh mã Viêm bang từ bốn phương tám hướng, đối với khu vực Tam Giác Vàng bao gồm cả Somalia, tất cả địa bàn thuộc về Lục Tường đều bị tiến hành càn quét tru diệt bốn phía, hai ngày hai đêm, không ngủ không nghỉ, mặc dù chạy trốn, nhưng thời kì làm thủ lĩnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-dung-dua-voi-lua/984455/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.