"Nói không chừng đây là một chuyện tốt." Trình Du Nhiên lười biếng ngăn cản ở cửa chính, nhàn nhạt khạc ra.
"Trình Du Nhiên, đã vậy em còn quá không có lương tâm, dù bán nhân tình cũng không lấy? Em xem tôi bị thương thành như vậy, đau. . . . . ." Bởi vì A Tư nói chuyện vô cùng kích động, động phải vết thương ở khóe miệng, còn muốn đùa bỡn cũng không thể đùa bỡn, nhíu nhíu mày, rên lên một tiếng.
"Trình Du Nhiên tôi làm việc chưa bao giờ cố ý giúp người để được ban ơn." Cái cô gái nhẫn tâm này, A Tư cắn răng, nhưng vẫn mặt dày mày dạn nói: "Được rồi, được rồi, Du Nhiên tốt của tôi, tôi bảo đảm, chỉ ở nhờ một đêm, tôi sẽ trở về, tôi thề, tôi hướng về phía tòa án thề."
Trình Du Nhiên đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh, mở miệng nói: "Người anh em, anh thề đã độn đầy kho, uy tín đã sớm phá sản, không có cơ hội chống án đâu, trực tiếp tuyên bố tử hình."
Mỗi lần đều nói ở nhờ một đêm, kết quả là vét sạch trong tủ lạnh chứ sao, còn tưởng nơi này là nhà mình, nếu cô còn để cho anh ở lại, cô sẽ. . . . . .
Lúc này, Tiểu Nặc lôi kéo vạt áo mẹ, nghiêng đầu nhỏ, nói: "Mẹ, mẹ xem chú A Tư thương nặng như vậy, để cho chú ấy ở lại đây đi."
Trình Du Nhiên cúi đầu nhìn dáng vẻ chờ mong của con trai, thở dài một cái, lại một lần nữa thua cầu khẩn mãnh liệt ở bên trong ánh mắt cu cậu, buông tay chặn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-dung-dua-voi-lua/984481/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.