Tuy ánh tà cuối trời đã khuất hết, trên không trung vẫn có vầng sáng nhàn nhạt bồng bềnh.
Trăng tròn mới nhú, trên mặt hồ sương nhẹ giăng phủ.
Sau khi uống thuốc, Mộ Dung Vô Phong đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nàng khẽ khàng thu dọn y án bày tán loạn trên giường, sắp xếp lại chúng thật ngăn nắp, đặt lên án rồi lấy chặn giấy đè lên. Đúng lúc đang định thổi tắt ngọn nến duy nhất chợt phát hiện chiếc hộp ở góc bàn có dấu vết bị người ta động tới.
Trong chiếc hộp đó chứa bản thảo suýt nữa bị Đường Dung đốt hủy. Nàng đã mất cả một buổi chiều mới giúp Mộ Dung Vô Phong chép xong hai mươi lăm trang bị cháy, rồi lại dùng chỉ cẩn thận đóng chúng lại với nhau, bỏ vào trong hộp.
Bây giờ trong hộp lại trống rỗng.
Nàng chợt nghĩ tới trận chiến lúc chạng vạng, dưới sự hộ tống của Đường Tiềm và Đường Bồng, huynh đệ Đường môn tuy có chút nhếch nhác nhưng vẫn bình an rời khỏi Thần Nông trấn. Mộ Dung Vô Phong lo cho sự an nguy của Ngô Du, không dám đuổi cùng giết tận.
Trong lần vừa rồi, từ đầu tới cuối không có mặt Đường Dung.
Để viết cuốn sách này, Mộ Dung Vô Phong đã sưu tầm hơn ngàn vạn y án. Số y án ấy đang được chứa trong bao bố chất đầy trong gian phòng kế bên, gần như đầy ắp căn phòng ấy.
Chàng đã chịu đựng sự giày vò của bệnh phong thấp, cầm bút một cách khó khăn, thức trắng vô số đêm, cho tới tận chiều hôm qua mới viết xong bản thảo. Lúc sắp viết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hanh-ky/2567103/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.