Chợt có một bàn tay lạnh giá túm chặt lấy chàng.
“Huynh không sao chứ?”, một giọng nói mơ hồ không rõ ràng cất tiếng hỏi.
Theo giọng nói ấy truyền tới còn có một mùi hương nồng nồng.
Mùi hương hòa trộn của hạt tiêu, hồi hương, rau cần, thì là, mạch hoàng và hồng khúc.
Chàng vốn đang cố sức hít thở, nghe thấy tiếng nói lập tức toàn thân chấn động.
Giọng nói đó không còn gì thân thuộc hơn, có điều khẩu âm lại hoàn toàn không giống. Lúc bệnh tim đang phát tác, chàng không sao vươn thẳng ngực nhưng vì sự hoài nghi này bèn miễn cưỡng ngẩng đầu lên. Thoáng chốc, thân thể chàng đột nhiên như bị đóng đinh, xương cốt toàn thân từ đầu tới cuối từng tấc từng thốn đều cứng đờ lại.
Cô gái bé nhỏ ấy một tay đang cầm chiếc bánh rán, miệng còn đang nhai, trông thì biết đang ăn bữa trưa.
Thấy chàng không nói năng gì, chỉ một mực hít thở nàng than dài một tiếng, đỡ chàng ngồi vững rồi chạy xuống dưới lấy tấm chăn chỗ chiếc xe lăn lên đắp cho chàng, bận bịu một chốc rồi mới nuốt thức ăn trong miệng xuống, nói: “Ở đây gió lên, tôi đưa huynh lên trên kia nhé?”.
Trên mặt nàng là nụ cười vô tư lự, chẳng phản ứng gì trước cái nhìn chằm chằm của chàng, cứ như người ngồi trước mặt hoàn toàn xa lạ. Tuy là như thế, tay của nàng đã đỡ chắc lưng chàng, chuẩn bị nâng chàng dậy.
Chàng một phen ngượng ngùng, đẩy tay nàng ra nói: “Không cần. Tôi… tôi không sao”.
Một nụ cười không biết phải làm sao thoáng hiện trên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hanh-ky/2567116/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.