Chàng nhìn nàng, khuôn mặt nàng hồng tựa anh đào. Một tràng cười nổi lên hướng về phía chàng.
“Mộ Dung Vô Phong, cuối cùng chàng… quay lại rồi”, nàng chào.
Chàng lấy một tách trà đưa qua cho nàng: “Hà Y, nàng uống nhiều quá rồi”.
“Chàng còn rượu không? Ta còn … còn muốn uống. Rượu của chàng thật sự… thật sự rất ngon.”
“Hà Y, nàng say rồi”, chàng bất lực nhìn nàng, không thể không thừa nhận, lúc say dáng vẻ của nàng rất đáng yêu.
“Say thì có gì không tốt. Chàng mau tìm rượu tới đây, chúng ta… cùng uống.”
Chàng nhìn nàng, có chút ưu thương nói: “Hà Y, ta biết nàng khó chịu, nàng… không vui. Là ta có lỗi với nàng”.
“Ta hận chàng”, nàng cười nói, “Ta hận chàng đến chết”, cười xong lại bật khóc, “Chàng giết con bé, chàng giết con bé rồi. Chàng là kẻ dối trá… chàng thật độc ác”.
Nàng không thèm để ý tới chàng nữa, đổ gục xuống bàn khóc lóc.
Chàng đẩy xe tới gần nàng, vén mái tóc đã bị thấm ướt của nàng.
“Hà Y”, chàng nhẹ nhàng nâng đầu nàng tựa lên vai mình. Qua một lúc, nước mắt nàng ướt đẫm vai áo chàng.
“Nàng mệt rồi”, chàng than một tiếng, ôm lấy nàng đặt lên chân mình rồi đẩy xe, đưa nàng lên giường, kéo chăn đắp cho nàng.
Dùng sức một chút, tim chàng lại bắt đầu đập mạnh, nhìn sang bên Hà Y đã yên ổn chìm vào giấc ngủ.
Bộ dạng nàng khi ngủ thật giống một đứa trẻ, cả người gập lại ôm chặt lấy gối.
Chàng lấy trong áo ra một bình thuốc, nuốt xuống vài viên. Cảm giác nghẹt thở kia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hiep-ky/1957031/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.