Rừng trúc như xưa.
Vườn hoa trong gió đầu xuân dập dờn đung đưa.
Tất thảy những thứ trong sân cho tới mặt hồ đượm mùi cỏ tươi phía xa xa đều tràn đầy sức sống.
Còn chủ nhân của chúng lại cứ mãi chìm trong bạo bệnh.
Về tới cốc đã tròn một tháng, Mộ Dung Vô Phong vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đa số thời gian chàng đều hôn mê, thời gian tỉnh lại rất ngắn, hoàn toàn không thể nói năng.
Tuy việc sinh bệnh với chàng mà nói là chuyện thường tình, mọi người đã quen mà ứng phó nhưng lần này làm bệnh so với trước còn lâu hơn, nặng hơn nhiều.
Đầu tiên là sốt cao liên miên, rồi nôn mửa. Sau đó không dễ dàng gì mới giảm được sốt thì lại bắt đầu ho khan suốt ngày.
Tuy rằng mê man cả ngày nhưng kỳ thực không hề ngủ an giấc.
Các khớp toàn thân đều đau nhức, vết thương trên vai cũng hành hạ.
Từ trước đến giờ chàng không phải người rên rỉ kêu than, cho nên cứ cắn răng chịu đựng, tay thì níu chặt lấy khăn trải giường.
Càng nghiêm trọng hơn là cơn đau của chàng tựa hồ phát tác ngày càng liên tục, ngày càng mất khống chế. Có một lần, người hầu lỡ tay đánh rơi bát thuốc ngoài hành lang, “choang” một tiếng vọng vào phòng thế là cơn đau tim lại bắt đầu phát tác, lại co giật, thở gấp.
Tình trạng này khiến cho tất cả những người chăm sóc chàng sợ hãi.
Ngay tối đó, tất cả hành lang trong Trúc Ngô viện đều được trải một lớp thảm rất dày.
Bất kể là làm việc gì, mọi người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hiep-ky/1957036/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.