“Ta đến từ buổi trưa, lúc đó ngươi còn nghỉ ngơi!
Vì thế không có quấy rầy ngươi.”
Lý Kính mỉm cười đến gần, lần thứ hai gần gũi nhìn cô, Lý Kính phát hiện trong lòng vẫn là thật sâu không muốn, lại vô cùng bất đắc dĩ!”
Ngươi hôm nay rất đẹp!
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi mặc váy!”
“Cám ơn!
Sau này ngươi sẽ còn thấy nhiều.”
Vân Tịch Dạ nhìn Lý Kính hài lòng cười.
Đột nhiên xuất hiện một người đàn ông tuấn lãng, trong lòng An Vũ Hàm vô cùng chấn động!
Người đàn ông này là ai? Hắn và cục cưng là quan hệ gì? Vì sao cục cưng nhìn thấy hắn lại vui vẻ như vậy!
Cục cưng khi nhìn thấy anh chẳng bao giờ vui vẻ như vậy cả!
Đầu tiên bởi vì thằng nhóc xấu xa kia mà tâm tình phiền muộn, nhìn thấy nam tử tuấn lãng này, lại càng không vui.
Nhất là trong ánh hắn nhìn Vân Tịch Dạ, thỉnh thoảng hiện lên tia yêu say đắm, cảm xúc phức tạp thống khổ, làm cho anh rất không thoải mái.
“Cục cưng, ai vậy!”
An Vũ Hàm cố gắng ngăn chặn tâm tình khó chịu của mình, đi tới bên cạnh Vân Tịch Dạ vong tay qua chiếc eo thon của cô, nhíu mày dường như thị uy với Lý Kính, khóe miệng cong lên mỉm cười nhàn nhạt.
Cười híp mắt nhìn nam tử tuấn mỹ đối diện, anh hỏi Vân Tịch Dạ.
“Lý Kính, con trai Lý quản gia, phụ tá của tôi.
An Vũ Hàm, người thừa kế duy nhất An thị.”
Vân Tịch Dạ thoạt nhìn tâm tình không tồi, căn bản không chú ý đến vòng eo bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hoac-vuong-tu-dang-yeu/806325/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.