“Này...
Uy, câu là con trai đó, chớ có khóc lóc như con gái vậy được không!”
Nghe giọng nói An Vũ Hàm không bình thường lắm, Vân Tịch Dạ bỏ tờ báo xuống ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy An Vũ Hàm khuôn mặt baby nhăn nhó lại, lại ủy khuất rơi lệ!
Vân Tịch Dạ trong lòng kêu rên!
Cô vừa thực sự là động kinh, mới đắc tội tiểu yêu tinh này!
Cô sợ nhất là cô như vậy cũng đáng yêu!
Bộ dạng của anh hiện tại, nước mắt vòng quanh khóe mi, làm cho tim cô đập nhanh hơn!
Dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Được rồi!
Được rồi mà!
Là lỗi của tôi!
Cầu xin cậu đừng giống như con gái vậy nữa, xin cậu đó!”
Liếc mắt thấy An Vũ Hàm cũng không có ý muốn dừng lại, Vân Tịch Dạ phiền muộn, thật muốn hỏi ông nội, đây là người chồng ông tìm cho cháu sao? Hay là tìm cho cháu một đứa trẻ vậy? Cô bị đánh bại, đứng lên kéo An Vũ Hàm ngồi xuống đưa khăn tay cho anh.
Lại quay đầu đi không muốn nhìn anh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn An Vũ Hàm cũng biến nữu phiết quá, nghe lời Vân Tịch Dạ ngồi xuống.
Đón lấy khăn tay từ tay Vân Tịch Dạ cũng không phải là không có ý tứ!
Dường như chuyện anh khóc sướt mướt, làm nũng đối với Vân Tịch Dạ là chuyện rất bình thường.
Nhưng làm sao lại chưa từ bỏ ý định dễ dàng vậy chứ!
Anh chậm rãi chảy thêm nước mắt, hỏi: “Hừ, tên kia cũng là trợ lý của em? Em bề bộn công việc sao? Cần nhiều trợ lý như vậy!”
Vân Tịch Dạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/me-hoac-vuong-tu-dang-yeu/806330/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.